Bài viết mới | Hơn 3.000 bài thơ tình Phạm Bá Chiểu by phambachieu Today at 06:20
Thơ Nguyên Hữu 2022 by Nguyên Hữu Yesterday at 22:08
Lục bát by Tinh Hoa Yesterday at 01:35
Cột đồng chưa xanh (2) by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 12:39
Kim Vân Kiều Truyện - Thanh Tâm Tài Nhân by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 08:41
7 chữ by Tinh Hoa Mon 28 Oct 2024, 15:04
Chút tâm tư by tâm an Sat 26 Oct 2024, 21:16
Một thoáng mây bay 14 by Ai Hoa Fri 25 Oct 2024, 10:33
Trụ vững duyên thầy by buixuanphuong09 Thu 24 Oct 2024, 16:03
Điển tích truyện Kiều by Trà Mi Wed 23 Oct 2024, 07:42
5 chữ by Tinh Hoa Tue 22 Oct 2024, 03:37
TRANG THƠ LƯU NIỆM PHƯƠNG, LÝ by buixuanphuong09 Mon 21 Oct 2024, 14:07
CHÚC MỪNG SINH NHẬT Bạn Và Đệ Tử by mytutru Mon 21 Oct 2024, 00:00
Trang Thơ Phạm Đa Tình by Phạm Đa Tình Sat 19 Oct 2024, 15:16
Đường luật by Tinh Hoa Sat 19 Oct 2024, 06:52
Rất Tuyệt Với by mytutru Fri 18 Oct 2024, 12:12
PHÁP VIỆN MINH ĐĂNG QUANG TĂNG NI & Đại Chúng by mytutru Fri 18 Oct 2024, 00:04
Thơ Tú_Yên phổ nhạc by Tú_Yên tv Thu 17 Oct 2024, 13:40
Trang thơ Tú_Yên (P2) by Tú_Yên tv Thu 17 Oct 2024, 13:32
Một góc Quê hương by Tú_Yên tv Thu 17 Oct 2024, 13:28
Chùm thơ "Có lẽ..." by Tú_Yên tv Thu 17 Oct 2024, 12:32
8 chữ by Tinh Hoa Thu 17 Oct 2024, 08:57
CHƯA TU &TU RỒI by mytutru Thu 17 Oct 2024, 07:31
Trang viết cuối đời by buixuanphuong09 Tue 15 Oct 2024, 06:58
BỊ OÁNH VÌ THƠ?!!! by Phương Nguyên Sun 13 Oct 2024, 18:39
CHÍN NĂM DUYÊN by buixuanphuong09 Sun 13 Oct 2024, 12:07
5-8-8-8 by Tinh Hoa Sat 12 Oct 2024, 08:37
Hoạ thơ Bác Phượng by Trà Mi Tue 08 Oct 2024, 09:54
Một cuộc di tản giáo dục lớn khỏi Việt Nam…! by Trà Mi Sun 06 Oct 2024, 07:49
Lịch Âm Dương by mytutru Tue 01 Oct 2024, 17:15
|
Âm Dương Lịch |
Ho Ngoc Duc's Lunar Calendar
|
|
| Tác giả | Thông điệp |
---|
Bangla09
Tổng số bài gửi : 282 Registration date : 24/06/2009
| Tiêu đề: Lục bát Văn Thùy Fri 23 Mar 2012, 00:36 | |
| Văn Thùy - Thi sĩ đường phố Nhà thơ Văn Thùy quê ở thị trấn Ân Thi, tỉnh Hưng Yên, ông luôn thoắt ẩn thoắt hiện như chính thơ mình. Người ta đã gán cho Văn Thùy những cái tên: lục bát giang hồ, nhà thơ vườn hoang, lãng tử thi, dị nhân đạo sỹ, quái nhân hiệp khách, thu thủy chữ, cửu vạn chữ,... Nếu Văn Thùy là một tay đan bồ cót rổ giá giần sàng nong nia dưới bóng tre làng, thì lục bát là những nan tre nuộc lạt mà ông lẩn mẩn trau chuốt tối ngày. Nếu Văn Thùy là tay kiếm cá đồng quê, thì lục bát là cái đơm cái đó của gã. Nếu Văn Thùy là một thầy lang, thì lục bát là dao cầu thuyền tán. Nếu Văn Thùy là một thầy cúng, thì lục bát là mõ là chuông. Nếu Văn Thùy là một tay bán quà rong thì lục bát là tò he, là lạc rang kẹo kéo (TS Chu Văn Sơn). Văn Thùy, luôn và hằng tự giới thiệu mình trong các tập thơ chép tay bán đắt như tôm tươi là Hợp tác xã thơ Hồn Rơm. Thơ Văn Thùy được gọi là thơ bút lông vì ông già 70 cái hom hem này có biệt tài trình bày thơ lục bát của mình bằng thư pháp rất đẹp. Và không ai có thể tin rằng “anh già” này đã “bịa” ra vô số câu thơ tình cực hay làm ngơ ngẩn lòng người. Những cặp lục bát tài hoa được Văn Thùy thể hiện ngọt như mía lùi, nhẹ như tên và tự nhiên như... ruồi. Chữ nghĩa không cầu kì, uốn éo, văn phong đa dạng, lúc phảng phất hồn thơ Nguyễn Bính, nhưng không man mác, nhè nhẹ mà rất mạnh. Mảng thơ thế sự thì quyết liệt, đáo để, bỗ bã, chữ nghĩa “tử tế” và tung hoành. Đến báo chí cũng phải công nhận, Văn Thùy là người chuyên “chế tạo” ca dao và “sản xuất” thơ sạch. Người ta thấy trong thơ ông một chút Nguyễn Bính, một chút Nguyễn Duy, một chút Đồng Đức Bốn, một chút Phạm Công Trứ, lại một chút Bút Tre…, nhưng những xoang điệu hơi hướm người khác vẫn không phủ mờ được hình cốt Văn Thùy. Ấy là một Văn Thùy bám chặt hương hỏa ca dao, ăn đong với đời thường, bán sỉ đời mình cho thơ, bán lẻ hồn mình cho từng cặp lục bát. Chúng tôi xin trích giới thiệu một số câu thơ / bài thơ tiêu biểu cho phong cách thơ Văn Thùy. *** Dăm bài dở mếu dở cười Nội soi chữ, thấy nhiễm lời thằng khôn Em đi mấy bước nữa rồi Dẫm chồng lên vết hôn hồi mới yêu Vừa ban thông điệp yêu đương Bỗng dưng cả bộ dát giường động kinh Có gì mạnh đến lạ thường Yêu suông đã bốn chân giường còn hai Từ ngày sa đọa làm thơ Khôn ngoan thêm mỏng ngẩn ngơ thêm dày Đam mê là tội giời đày Càng béo chữ nghĩa càng gầy niêu cơm Đâu như em thích tôi rồi Mẹ cha đã cử nụ cười trực ban Trưa nay nắng nẩy mầm rồi Mắt em sao lại đâm chồi mưa ngâu. Em nguyền khổ hạnh ăn chay Tôi thề uống cạn đắng cay cõi trần Thôi em cố gắng ở nhà Lá chanh cứ thái đùi gà cứ băm Tôi đi rước chữ vài năm Cưới xong lục bát về nằm ru em Kệ thơ son phấn cấp cao Ta hong mấy mẹt ca dao ruột vàng Mặc người chữ nghĩa xênh xang Ta khênh lục bát giữa làng đọc chơi. Dứt phăng sợi chữ tân thời Xe thành lục bát nối lời ru xưa. Nhịp hành khúc của người ta Mình gam La thứ mình ca giọng mình Thơ người bác học cung đình Chữ mình tấm cám thì mình ca dao. Xin làm một tiếng chuông chiều Cho em thỉnh một lần yêu lỡ làng Gửi em mấy sợi rơm vàng Để em buộc lỏng mơ màng gió mây. Chẳng làm con sáo sang sông Chị thành một giọt người trong bể người Anh nằm đâu ở góc trời Chị tôi đứng vậy suốt đời khói nhang. Ra ngõ gặp gái một con Xòe tay đậy mắt kẻo mòn con ngươi Sao đành làm gái một con Để cho phỗng đá liếc mòn con ngươi. Em ăn mày Phật cửa chùa Tôi thành hành khất bốn mùa yêu chay… Em còn mặc cả gốc mai Quay ra người bán mất hai cành đào So đo nụ thấp nụ cao Chợ tan còn cặp má đào đợi phai Từ ngày đốc chứng làm thơ Khôn ngoan vốn mỏng ngẩn ngơ thêm dày Bây giờ hoặc mốt mai sau Biết ai vuốt mắt cho câu thơ buồn Một mai hóa cát bụi rồi Biết ai hú vía cho tôi thơ tình Người đi đan lát cao sang Tôi ngồi rút sợi trăng vàng dệt thơ Người xa xa đến mịt mờ Người gần thì cứ giả vờ như xa. Cho tôi sờ áo một lần Đêm nay bất chấp tử thần gọi tên Một lần thôi chẳng vòi thêm Chạm tay vạt áo khát thèm đã tan Đã âm thầm nỗi yêu khan Một phen mó áo vô vàn ngẩn ngơ Hãy tin những tín đồ thơ Yêu chay nên chỉ dám sờ áo thôi Ngón tay ngọng mấy đốt rồi Kể là chín ngón hỏng mười cũng xong Áo gì cứ mỏng mòng mong Kiểu này rồi đến phải lòng mất thôi Rủi mai hóa cát bụi rồi Hú hồn đốt mã cho tôi áo này Vía van lang bạt cõi mây Thương tôi đừng mặc áo dày được không Đêm qua em đúng là em Còn tôi thì lại chả thèm giống tôi Hoàng hôn đậy bớt nét cười Sợi trăng buộc lỏng hai người gần nhau Em nguyền khổ hạnh ăn chay Tôi thề uống cạn đắng cay cõi trần. Vướng vào đôi mắt lá răm Đi bộ cũng tội quanh năm đắm đò. |
| | | Bangla09
Tổng số bài gửi : 282 Registration date : 24/06/2009
| Tiêu đề: Re: Lục bát Văn Thùy Fri 23 Mar 2012, 00:43 | |
| Văn Thùy cược mình vào lục bát RU GIỮA HAI MÙA LÁ là tập thơ sắp xuất bản của Văn Thùy, có sự hỗ trợ một phần của Quỹ Hỗ trợ Văn chương & Cuộc sống. Có muốn cũng khó mà quên được cái ngày gặp Văn Thùy. Hôm ấy có một hội thảo về thơ đương đại ở Đại học Sư Phạm. Trời lại âm u bởi mưa thâm gió bấc. Tôi đang phát biểu thì thấy Lã Nguyên nấp nom ngoài cửa muốn gặp. Dừng lời, tôi vội ra ngay. Lại gần cứ thấy Lã Nguyên cứ bí bí hiểm hiểm, vừa thì thào vào tai tôi vừa làm hiệu chỉ ra sau lưng: cái ông này đứng đây đã lâu muốn gặp Sơn việc gì đó. Tôi liền nghiêng ngó, thì từ sau lưng Lã Nguyên bước ra một người. Tôi giật cả mình: một dị nhân. Đúng thế. Khó mà dùng từ nào khác để diễn tả cảm giác của tôi lúc ấy. Gầy hết cỡ. Mặt thì lưỡi cầy. Tóc thì dài cợp, lại buộc túm sau gáy. Người không thể bảo là mình mai vóc hạc, cũng không thể bảo là bộ xương khô. Đôi mắt không thể bảo là kèm nhèm, cũng không thể bảo là lấp láy. Màu da không thể bảo là bánh mật, cũng không thể nào bảo là cá nheo ướp. Sắc diện không thể bảo là ấm nóng vồ vập, cũng không thể bảo là lạnh lẽo nhênh nhang…Bắt tay, thì càng choáng. Lạnh ngắt như tay ma. Từ thủa cha sinh mẹ đẻ đến lúc ấy, tôi chưa từng cầm bàn tay nào lạnh như vừa rút từ ngăn đá ra ư thế bao giờ. Cứ như trong phim cổ trang về Ai Cập của Hollywood ấy. Và tôi thấy chờn chợn. Trước cảnh ấy, cả phòng họp đều ngoảnh ra ngạc nhiên, lo lắng, không biết tôi gặp phải siêu nhân nào. “Tôi là Văn Thùy”. Ông xưng tên thế. Và nói lý do cuộc gặp đường đột này chỉ đơn giản là vừa đọc bài “ Sức sống mãnh liệt của lục bát” của tôi trên Văn Nghệ, vì tâm đắc và ngưỡng mộ, nên muốn tìm đến để biếu một tập thơ, thế thôi. Ồ, té ra thế. Dù rằng lâu nay, trong hình dung lành mạnh của mình, tôi vẫn cho đã là nhà thơ thì cứ phải có cái gì quai quái, thế mà khi gặp Văn Thùy, vẫn cứ sởn gai ốc. Khi thấy tôi trở vào, tay cầm tập thơ được tặng, thì mọi người mới thở phào. Còn nỗi ngạc nhiên lúc này lại dồn tất về…tôi. Thực ra, tôi cũng đã biết cái tên Văn Thùy từ trước. Chẳng nhớ theo cách nào mà đã đến tay tôi lúc ấy một loại ấn phẩm rất đặc biệt. Ấy là những trang giấy lẻ bé bằng bàn tay, trên đó là những bài thơ tác giả tự tay chép bằng bút sắt, tự tay trình bày lấy. Bên cạnh những vần thơ chép lối chữ in, hoặc lối viết chữ rất classic, bao giờ cũng có những câu được chép lối thư pháp quốc ngữ (Chẳng rõ là thảo thư, lệ thư hay hành thư nữa?), trông cũng tỉ mẩn tỉa tót, cũng chim bay bướm lượn ra phết. Tôi đã bất giác kêu lên: thú chơi này kỳ công và tài hoa đấy chứ! Sinh vào thời trước, người này hẳn phải chiếm một chỗ trong thơ Vũ Đình Liên rồi. Đâu đã hết, tác giả của những trang thơ nhỏ lẻ này còn nghịch ngợm hơn, khi ghi nơi xuất bản là: “Hợp tác xã thơ hồn rơm, chuyên chế biến ca dao và sản xuất thơ sạch”. Rồi tự đi photo, nhân bản, tụ PR, tiếp thị, tự phát hành, phát tán bằng cách… bán rong. Thế cơ chứ lị. Cũng là một kiểu chơi ngông! Tôi nhớ đã kêu lên thế và lấy làm kì kì trước cái lối chơi kim cổ giao duyên, ta tàu giao kết, bán lão bán nhi, nửa chuyên nửa ngang đó. Giữa thời công nghệ thong tin phổ dụng thế này mà vẫn duy trì cái thú in ấn lưu hành như thế, hẳn cái ông làm thơ có tên là Văn Thùy này phải là một dị nhân rồi. Người ấy, trong mạng số, dường như, có… căn lục bát. Sau khi đọc chậm tất tần tật những gì ông gửi cho, có thể gọi những tập ấy là lục bát toàn tính, tôi cứ mải hình dung về chủ nhân của nó. Tôi nghĩ dại hay Văn Thùy đã lỡ ăn phải bùa ngải gì đó của lục bát, vì thế mà đã bị lục bát ám, lục bát làm, cả làm tình lẫn làm tội. Không thế thì sao cứ loay hoay ban ngày lục bát ban đêm lục nồi như vậy suốt cả đời. Nếu Văn Thùy là một tay đan bồ cót rổ giá giần sàng nong nia dưới bong tre làng, thì lục bát là những nan tre nuộc lạt mà ông lẩn mẩn trau chuốt tối ngày. Nếu Văn Thùy là tay kiếm cá đồng quê, thì lục bát là cái đơm cái đó của gã. Nếu Văn Thùy là một thầy lang, thì lục bát là dao cầu thuyền tán. Nếu Văn Thùy là một thầy cúng, thì lục bát là mõ là chuông. Nếu Văn Thùy là một tay bán quà rong, thì lục bát là tò he, là lạc rang kẹo kéo. Nếu Văn Thùy là một tay chơi cảnh, thì lục bát là cây thế, chim lồng. Nếu Văn Thùy là gã đồng nát, thì lục bát là đôi bồ nan đựng trăm thứ bà rằn. Nếu Văn Thùy là tay buôn rươụ quê, thì lục bát là những be sành, bầu nậm nút lá chuối khô… Tôi cứ hình dung, sáng ra ở quê Ân Thi, Hưng Yên, thức dậy, người có tuổi như Văn Thùy phải đun một ấm nước, chiêu một ngụm trà, thì lục bát là chén trà đó; phải bắn một điếu thuốc lào, thì lục bát là thứ thuốc lào đó; rồi phải xơi một chút gì lót dạ đại loại như nắm xôi đồ, bắp ngô luộc, bát cơm rang, quả trứng lộn…thì lục bát là thứ lót dạ đó của Văn Thùy. Một người như Văn Thùy, buổi trưa quê cần ngả lưng, kê đầu lên cái gối mây đan( trơn lì mồ hôi và có cả cáu bám khe nan nữa), phe phẩy chiếc quạt mo (về vệt vết tay cầm), lim dim đánh một giấc giữa nhà ngói gốc mít, thì lục bát là cái gối mây đan, là cái quạt mo đó. Một người như Văn Thùy, để giãn xương cốt, vào đêm quê, phải tợp một chén rượu thuốc (ngâm cả rễ củ lẫn ngũ xà, tam xà), thì lục bát là cái chén rượu nồng nồng, tê tê, ghê ghê đó… Đọc Văn Thùy, đôi khi tôi còn hình dung ông như một con bệnh kinh niên của lục bát, một ca bệnh mãn tính của lục bát nữa. Lục bát đã nhiễm vào hồng cầu bạch cầu của Văn Thùy rồi. Một người cứ dan díu tằng tịu đánh đeo với lục bát hết ngày dài lại đến đêm thâu như vậy, chẳng phải là dị nhân hay sao! Ấy là trời cho mà cũng là trời hành vậy. Đành rằng Văn Thùy là cây bút nặng nghiệp lục bát, đành rằng lục bát của Văn Thùy nghiêng về phong cách dân gian (điệu nói) chứ không phải cổ điển (điệu ngâm), nhưng những ví von miên man mà tôi cố tìm cho thật hợp với hình dung của mình kia chưa làm tôi thỏa mãn lắm. Văn Thùy vừa là thế, vừa có gì khác thế. Đến khi sực nhớ đến hình ảnh đầy ấn tượng của nghệ nhân Hà Thị Cầu, thì tôi thấy ưng liền. Phải, nếu xem Văn Thùy là một nghệ nhân hát xẩm ở chợ quê, thì lục bát của ông là cây nhị tự biên tự đẽo mà diễn được mọi nông nỗi của lòng thơ đó và khéo chơi vẫn ánh lên những âm giai sáng giữa một nền âm hưởng âm u. Văn Thùy rất tự biết về sở trường cùng cái thân thế lục bát của riêng mình, khi kiêu bạc tuyên ngôn: Kệ thơ son phấn cấp cao| Ta hong mấy mẹt ca dao ruột vàng/ Mặc người chữ nghĩa xênh xang/ Ta khênh lục bát giữa làng đọc chơi. Hoặc: Dứt phăng sợi chữ tân thời/ Xe thành lục bát nối lời ru xưa. Hoặc: Nhịp hành khúc của người ta/ Mình gam La thứ mình ca giọng mình/ Thơ người bác học cung đình/ Chữ mình tấm cám thì mình ca dao. Lục bát Văn Thùy cũng xoay quanh hai mạch tình: tình đời- mạch thứ và tình tang- mạch chủ. Tình đời là những ấm lạnh, đổi dời, dâu bể trong thế thái nhân tình quê- tỉnh, tỉnh- quê ở cái thời kinh tế thị trường; là tâm niệm kẻ sĩ dân gian đời mới vẫn khăng khăng tin quan nhất thời dân vạn đại, vẫn một mực khinh giàu mà trọc, trọng nghèo mà sang, vẫn ghét cay ghét đắng thói kim tiền; hay những cám cảnh đoái thương cho phận người nhỏ nhoi như những giọt người chìm nghỉm trong bể giời này…Giọng Văn Thùy ở đấy rất lợi thế khi trào phúng, giễu nhại, nhưng cũng không thiếu những lâm li, than thở, ngậm ngùi: Chẳng làm con sáo sang sông/ Chị thành một giọt người trong bể người/ Anh nằm đâu ở góc trời/ Chị tôi đứng vậy suốt đời khói nhang. Đọc mà se xót bởi thấy ở hình ảnh ấy thân phận bao góa phụ trong cõi nhân gian không chỉ riêng thời chiến tranh trận mạc. Còn tình tang là những ỡm ờ bóng gió, những lúng liếng lẳng lơ, những đắm mây dạt đò, những trêu hoa ghẹo nguyệt, những cậy bướm nhờ ong, những lườm cây nguýt lá…cứ liên khúc tình trường mọi cổng ngõ sân vườn của lục bát Văn Thùy. Ở mạch này, Văn Thùy tỏ ra rất dân gian (hay rất gian?) khi chỉ nhất tâm thường trụ trước vẻ đẹp của gái một con: Ra ngõ gặp gái một con/ Xòe tay đậy mắt kẻo mòn con ngươi; Sao đành làm gái một con/ Để cho phỗng đá liếc mòn con ngươi. Không chỉ ve gái một con mà còn “ quấy rối” cả ni sư đã nhập cõi Thiền: Em ăn mày phật cửa Chùa/ Tôi thành hành khất bốn mùa yêu chay… Và luôn tỏ ra là tri kỷ của Thị Màu: Ngai vàng cung điện vùi sâu/ Sân đình vẫn diễn Thị Màu ghẹo sư… Do đây là tiếng lòng sung nhất của gã thi sĩ lục bát dạo, lục bát rong này mà người ta thấy trong tình tang của Văn Thùy có một nét phổ biến: cái bạo sấn sổ trước cái ngã, cái tinh nghiêng ngả trước cái thô, cái thanh chịu trận cùng cái tục… Âu cũng là cái cách ghẹo tình táo tợn mà Văn Thùy đã thừa hưởng từ những chàng nông phu xưa, kiểu như: Gặp đây anh nắm cổ tay/ Anh hỏi câu này có lấy anh không. Thì phát huy một phần thô mộc ấy cũng là một cách …cao dao chứ sao! Nó làm nên sắc thái Văn Thùy. Cho nên, cũng không hiếm khi bạo- nhã, tinh – thô, thanh- tục ở Văn Thùy nuột ra trò: Em còn mặc cả gốc mai/ Quay ra người bán mất hai cành đào/ So đo nụ thấp nụ cao/ Chợ tan còn cặp má đào đợi phai… nhưng xem ra, khi nhuyễn đến nền nã thế, cái văn khí của Văn Thùy lại mờ đi thì phải? Dấn thân vào cuộc lục bát này, hay theo cách của chính Văn Thùy là Từ ngày đốc chứng làm thơ/ Khôn ngoan vốn mỏng ngẩn ngơ thêm dày, ông đã làm xong cái việc khó này: thác mình vào thơ mình. Người ta thấy trong đó có một chút Nguyễn Bính, một chút Nguyễn Duy, một chút Đồng Đức Bốn, Một chút Phạm Công Trứ, lại một chút Bút Tre… nhưng những xoang điệu hơi hướm người khác vẫn không phủ mờ được hình cốt Văn Thùy. Ấy là một Văn Thùy bám chặt hương hỏa ca dao, ăn đong với đời thường, bán sỉ đời mình cho thơ, bán lẻ đời mình cho từng cặp lục bát. Một Văn Thùy cỏ rả mà ngang ngạo. Mà ngạo nhất là cứ ngang nhiên mang cỏ rả của mình ra mà phơi giữa làng, giữa đình, giữa đời thế. Ngỡ là mặc cảm té ra ngạo ngầm. Cái ngạo của kẻ rành về loại giá trị ưa khuất lấp ngay trong vẻ tầm thường. Cho nên, Văn Thùy có một cái nhìn nhất quán khi vịnh vật là: chọn những vật hèn mọn nhom nhem để ngắm rồi làm óng lên ở đó những nét tinh hoa bằng một khẩu khí kiêu bạc. Viết về rạ rơm, cơm nguội, bèo bọt, khố đùm…là thế. Toàn những thứ đời khinh khi, nhưng lại ẩn chứa những vẻ chớ có xem thường. Có màu vẻ nghe kinh cả người. Bèo thì: Nông sâu trong đục ngược xuôi/ Lục bình vẫn hứng mây trời mênh mang, Nước non dâu bể thường tình/ Xác ta cứ nổi hồn mình cứ trôi. Mẻ thì: Chó chết không thể thiếu ta/ Mẻ đưa đám chó táng qua bụng người. Khố thì: Phô nứt đố, lộ vách nghèo/ Biết đâu váy lĩnh cởi theo khố đùm. Lúc đậm lúc nhạt, khi lộ khi ẩn, nhưng đó âu cũng là cái tinh thần thẩm mỹ kiểu chùa rách phật vàng của dân gian vậy. Văn Thùy sớm đánh cược với lục bát , nên đã nhập mình rất nhanh vào phong trào phục hưng lục bát gần đây cũng như cặp kè đi lại với chiếu Lucbat.com Có cái không khí lục bát sôi nổi ấy, hẳn ông thấy mình đỡ lẻ loi. Nhưng không có nó, Văn Thùy vẫn cứ là mình, nghĩa là vẫn độc diễn theo cách cũ, vẫn cui cút hành nghề lục bát tự tung tự tác từ A đến Z vậy thôi. Ông thạo các ngón nghề lục bát từ láy âm, phối nhịp, hiệp vần, chơi chữ, tiểu đối, đến dàn lời, giãn ý, dùng tiếng đơn tiếng đôi, chùm ba chùm bốn… rồi những ví von quê kiểng, liên tưởng quê mùa, tu từ quê cách…chiêu nào cũng chơi sạch. Vì thế, Văn Thùy hành nghề như một ông lang vườn, nhưng lại thông thạo y lý, y luật. Dẫu có thực hành thơ như một nghệ nhận lục bát rong, lục bát dạo, thì tay viết vẫn đua phô thi pháp nhà nghề. Tuy nhiên, không thể không thấy trong sáng tác của Văn Thùy, lắm lúc mải tỉa tót chữ nghĩa mà cái khéo của con chữ làm mờ đi cái tình của con tim. Tôi nghĩ Văn Thùy là một ca điển hình của lục bát nghiệp dư vươn lên tầm chuyên nghiệp. Ấy cũng là nét độc đáo Văn Thùy. Dường như trút tất tật những tài tình có được vào lục bát mà Văn Thùy luôn xem nó là nghĩa lý duy nhất của đời mình. Ông cũng đầy âu lo trăn trở, khi nghĩ đến “hậu sự” chẳng biết rồi ra có được ai người tri nhận cảm thương không: Bây giờ hoặc mốt mai sau | Biết ai vuốt mắt cho câu thơ buồn. Đúng là, một khi đã trót ném mình vào thơ phú, thì dù kẻ hên người xui, kẻ lăn lóc nẻo này, người chìm nổi chốn kia, cũng không thể không xót xa cho thân phận vốn mong manh của cái tài cái tình trong cõi văn chương mờ mịt này. Bây giờ thì tôi tin lòng thơ của Văn Thùy đã như cái ấm trà của những tay nghiện trà ở chốn quê, cao trà năm này sang năm khác cứ bám dày, két chặt khắp lòng ấm, chỉ cần vài thìa nước thật sôi rót vào là hương lục bát đã nhấp nhứng bay lên rồi. Xem đó là dạng lục bát nằm lòng hay bảo là phải lòng lục bát đây? Thì cũng thế, rành mạch quá mà làm gì, bởi đằng nào thì nó cũng là Văn Thùy cả thôi mà! Chu Văn Sơn P/S : BangLa09 có trong tay tập thơ RU GiỮA HAI MÙA LÁ ,do chính tay thi sĩ Văn Thùy đề tặng ,còn có cả dấu triện và điểm chỉ (hì hì ) . BL09 sẽ lần lượt chọn đăng giới thiệu với quí vị tập thơ này . |
| | | Bangla09
Tổng số bài gửi : 282 Registration date : 24/06/2009
| Tiêu đề: Re: Lục bát Văn Thùy Fri 23 Mar 2012, 20:47 | |
| Ru ngang
Khôn ngoan ru tỉnh dại khờ Trăng rằm an ủi nét mờ trăng lu Mùa ru vàng mắt lá thu Vai mình mình vỗ,mình ru trắng mình Cưu mang mãi bóng vô hình Bạc đầu mà bóng cố tình vẫn đen Người sang đổ,bóng cũng hèn Thân vùi dưới cỏ bóng trên miệng đời Ngày loang khúc xạ khóc cười Đêm chình chịch bóng đè người chiêm bao Kẻ lùn đứng cạnh người cao Tròn trưa ai biết bóng nào dài hơn Bấm tay nhẩm đếm nguồn cơn Bán mình làm vốn đi buôn bóng người Ráng chiều nhập nhoạng chơi vơi Bóng lờ mờ dáng ma trơi hiện hình .
Văn Thùy |
| | | Bangla09
Tổng số bài gửi : 282 Registration date : 24/06/2009
| Tiêu đề: Re: Lục bát Văn Thùy Sat 24 Mar 2012, 11:31 | |
| Mừng tủi
Mừng người thơ phú xênh xang Buồn ta tuổi chữ còn đang tồng ngồng Nhổ sào lục bát sang sông Vèo trôi về phía cầu vồng cưới mưa.
Văn thùy |
| | | Bangla09
Tổng số bài gửi : 282 Registration date : 24/06/2009
| Tiêu đề: Re: Lục bát Văn Thùy Sun 25 Mar 2012, 16:56 | |
| Bích đào đâu của riêng ai Sao em cứ giấu đào phai trong mình .
GIÁ TRỊ
Này đây lục bát phấn son (Tẩy trang đi chắc chỉ còn diễn ca) Này đây chữ nghĩa lụa là (Hình như ai đó xăm xa mặc rồi) Này lời thắm má đỏ môi (Rõ là thằng Cuội ời ời gọi cha) Này Sông Sen, này Von-Ga (Có bằng tắm mát ao nhà ta không?) Đêm đen cứ phỉnh ngày hồng (Chắp tay vái cả vợ chồng họa mi)
VĂN THÙY
|
| | | Bangla09
Tổng số bài gửi : 282 Registration date : 24/06/2009
| Tiêu đề: Re: Lục bát Văn Thùy Fri 30 Mar 2012, 19:37 | |
| HAI PHÍA
Người đi theo gió đuổi mây Tôi buồn nhặt nhạnh tháng ngày lãng quên Em theo hút bóng kim tiền Bần thần tôi ngẫm triền miên thói đời .
Văn Thùy |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: Lục bát Văn Thùy | |
| |
| | | |
Similar topics | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |