Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesVietUniĐăng kýĐăng Nhập
Bài viết mới
BÊN GIÒNG LỊCH SỬ 1940-1965 - LM CAO VĂN LUẬN by Trà Mi Today at 08:52

5 chữ by Tinh Hoa Yesterday at 22:27

Thơ Nguyên Hữu 2022 by Nguyên Hữu Yesterday at 16:16

Hơn 3.000 bài thơ tình Phạm Bá Chiểu by phambachieu Yesterday at 11:01

Thi tập "Chỉ là...Tình thơ" by Tú_Yên tv Thu 25 Apr 2024, 12:56

Trang thơ Tú_Yên (P2) by Tú_Yên tv Thu 25 Apr 2024, 12:51

Thơ Tú_Yên phổ nhạc by Tú_Yên tv Thu 25 Apr 2024, 12:46

LỀU THƠ NHẠC by Thiên Hùng Wed 24 Apr 2024, 11:55

Quán Tạp Kỹ - Đồng Bằng Nam Bộ by Thiên Hùng Wed 24 Apr 2024, 11:48

Trụ vững duyên thầy by Trà Mi Tue 23 Apr 2024, 07:34

Mái Nhà Chung by Trà Mi Tue 23 Apr 2024, 07:33

THIỀN TUỆ (diệt trừ đau khổ) by mytutru Tue 23 Apr 2024, 00:07

Nhận dạng phụ nữ giàu có by Trà Mi Mon 22 Apr 2024, 08:36

Bức tranh gia đình by Trà Mi Mon 22 Apr 2024, 08:09

Mẹo kho thịt by Trà Mi Mon 22 Apr 2024, 07:29

SẦU LY BIỆT by Phương Nguyên Sun 21 Apr 2024, 23:01

Trang Họa thơ Phương Nguyên 2 by Phương Nguyên Sun 21 Apr 2024, 22:56

Trang viết cuối đời by buixuanphuong09 Sun 21 Apr 2024, 06:38

Mức thù lao không ai dám nghĩ đến by Trà Mi Wed 17 Apr 2024, 11:28

KHÔNG ĐỀ by Phương Nguyên Wed 17 Apr 2024, 11:00

Cách xem tướng mạo phụ nữ ngoại tình, không chung thủy by mytutru Tue 16 Apr 2024, 11:59

Ở NHÀ MỘT MÌNH by Phương Nguyên Tue 16 Apr 2024, 09:59

HÁ MIỆNG CHỜ SUNG by Phương Nguyên Sun 14 Apr 2024, 13:29

Trang thơ vui Phạm Bá Chiểu by phambachieu Fri 12 Apr 2024, 15:48

Những Đoá Từ Tâm by Việt Đường Fri 12 Apr 2024, 15:32

Chết rồi! by Phương Nguyên Fri 12 Apr 2024, 13:57

ĐÔI BÀN TAY NGHỆ NHÂN by mytutru Thu 11 Apr 2024, 17:43

THẬN TRỌNG SIÊU LỪA by mytutru Wed 10 Apr 2024, 20:33

Không đánh, không mắng, không phạt, không có học sinh ưu tú by Trà Mi Wed 10 Apr 2024, 11:45

KHÓ NGỦ by Phương Nguyên Wed 10 Apr 2024, 01:46

Tự điển
* Tự Điển Hồ Ngọc Đức



* Tự Điển Hán Việt
Hán Việt
Thư viện nhạc phổ
Tân nhạc ♫
Nghe Nhạc
Cải lương, Hài kịch
Truyện Audio
Âm Dương Lịch
Ho Ngoc Duc's Lunar Calendar
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu

Share | 
 

 Chuổi Ngọc Trường Sinh

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Tác giảThông điệp
nhanbkvn



Tổng số bài gửi : 1612
Registration date : 16/07/2012

Chuổi Ngọc Trường Sinh - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chuổi Ngọc Trường Sinh   Chuổi Ngọc Trường Sinh - Page 2 I_icon13Tue 07 Jun 2016, 21:20

Chương 11


Cùng lúc đó, qua đường điện thoại, Linh được bà Ngọc Sương báo hung tin.

- Thưa bà, Cảnh, Châu và Phúc đã bị mất tích thật ạ? – Linh sửng sốt hỏi.

- Vâng – bà Ngọc Sương đáp với giọng run run – Ba cậu cưỡi ngựa đi chơi cả ngày hôm nay. Chúng tôi thì bận tiếp ông nhân viên Cảnh sát và các nhà báo, nên không nhớ đến các cậu trước giờ cơm chiều. Nhưng bây giờ chúng tôi đã cho người lục soát tất cả thung lũng mà chưa thấy, cả ba con ngựa cũng vậy.

Lúc này Linh chưa nghĩ ra một giả thuyết nào, bèn hỏi bà Ngọc Sương:

- Thưa bà, họ có thể đã đi đâu vậy?

- Nào ai biết? Có cả một hệ thống đường hầm trong lòng núi và có thể Châu đã đưa các bạn vào xem ở đó. Tôi đã cho người vào kiếm.

Linh bóp môi suy nghĩ. Chuỗi ngọc huyền diệu? Mất tích! Bạn của cậu? Mất tích! Có thể hai việc mất tích chẳng có liên hệ gì với nhau. Nhưng cũng có thể vụ này là nguyên nhân của vụ kia.

- Thưa bà, tất cả các công nhân thợ thuyền của bà có lục soát đường hầm không ạ?

- Không những thợ thuyền công nhân, mà còn cả gia nhân và một số người tình nguyện khác mà chúng tôi tập hợp được.

- Vậy xin bà dặn mọi người để ý tìm kiếm những dấu hỏi cho ạ.

- Những dấu hỏi nào? Bà Ngọc Sương hỏi với giọng ngạc nhiên.

- Thưa bà, những dấu hỏi vẽ bằng phấn. Nếu bất cứ ai trông thấy cũng nên báo với bà ngay.

- Khó hiểu quá!

- Thưa bà, cháu không thể giải thích qua dây nói được, nhưng xin bà vui lòng cứ chuyển lời dặn dò đó cho. Sáng mai, cháu sẽ lên Bảo Lộc do chuyến xe thứ nhất, và cháu sẽ mời cả ông Hồng Phong, thân phụ của Cảnh lên đó nhân thể. Bà có thể cho xe ra đón cháu ở Bảo Lộc không ạ?

- Được, được – Bà Ngọc Sương đáp với giọng bối rối hơn – Trời ơi! Tôi cầu nguyện cho các cậu ấy không gặp điều gì bất hạnh.

Linh cám ơn rồi kêu ngay dây nói cho ông Hồng Phong. Hai người hẹn gặp nhau sáng mai tại bến xe đi Đalat.

Tuy vậy, Linh ngại cuộc đi này chưa chắc đã ích lợi gì. Cậu tin rằng các bạn cậu mất tích không phải là sự ngẫu nhiên và sự tìm kiếm không phải là dễ dàng như bà Ngọc Sương tin tưởng.

Linh đã không lầm. Vài phút sau, Cảnh và Châu, vẫn bị cầm tù, từ trong hầm bước ra, đã được cho lên xe cam-nhông để chở đi một nơi bí mật, trong khi mọi người đang nhọc công tìm kiếm ở thung lũng.

Việc đó diễn tiến ra sao? Rất giản dị. Mỗi cậu được bỏ vào một chiếc thùng đựng trà và thùng trà này là vật quá thông thường trong đồn điền Thanh Lâm nên chẳng ai thèm để ý.

Như vậy, trong khi cả mấy chục người còn đang lục soát mọi nơi thì Cảnh và Châu đã nằm gọn trong tay đối phương.

Còn Phúc thì sao?

Phúc chờ một lát xem thủ hạ của tên Ngưu có lách qua được Cuống Họng để tới bên này hay không. Nhưng chẳng thấy ai cả vì lối đi quá chật hẹp. Tuy nhiên, nếu có thời giờ, đối phương có thể kiếm ra một người nhỏ nhắn để vượt qua Cuống Họng. Vậy tốt hơn là nên rút lui rồi đi tìm một hốc đá nào mà ẩn trốn. Trong đêm tối, tên Ngưu cũng khó mà kiếm ra và tới sáng hôm sau, sẽ có nhiều người tìm đến thì không sợ nguy hiểm nữa. Dùng chiến thuật này, không những sẽ được an toàn mà còn có thể tìm cách giải cứu cho Cảnh và Châu được nữa.

Sau khi xem lại chiếc đèn bấm đựng chuỗi ngọc huyền diệu vẫn còn giắt ở thắt lưng, Phúc quay trở lại lối cũ. Miễn là chiếc đèn soi đường còn có thể đủ dùng. Bây giờ Phúc thấy việc Cảnh đã đánh dấu lối đi thật là ích lợi. Lần theo những dấu hỏi, và bỏ những mũi tên, Phúc tìm ra lối đi rất dễ dàng.

Khi về tới địa điểm mà Châu đã lầm đường ban nãy, Phúc nghĩ ra một mẹo. Có nên giữ chuỗi ngọc trên người hay không? Tên Ngưu có thể sẽ bắt được cậu, vậy dại gì mà không giấu chuỗi ngọc đi đã?

Nhưng giấu ở đâu? Dưới một tảng đá? Các tảng đá đều giống nhau cả, nếu Phúc lại đánh dấu bằng phấn tím của cậu thì tên Ngưu sẽ kiếm ra được.

Vậy phải tìm một chỗ nào không ai để ý mà chính Phúc sẽ nhận ra dễ dàng.

Một ý kiến lóe ra trong đầu cậu : Cái sọ con lừa! Tuyệt!

Cậu bèn đi tới chỗ bộ xương khô, rút gói hạt ngọc từ ruột đèn bấm ra và nhét vào cái sọ con vật. Bây giờ thì cậu rất yên tâm.

Rồi cậu tiếp tục đi. Tới một ngã tư đường hầm nữa, một ý kiến thứ hai lại lóe lên trong đầu cậu, cái đèn bấm cũ này đã thành vô dụng, tại sao không liệng nó đi? Nhưng không hiểu sao, cậu quyết không liệng nó.

Trái lại, cậu cúi xuống nhặt vài viên sỏi, lấy khăn tay gói lại rồi nhét vào ruột chiếc đèn bấm và mang giấu sau một tảng đá. Không những thế, cậu còn đặt gần đấy ba cục đá thành hình mũi tên để đánh dấu.

Rồi cậu lại tiếp tục cuộc hành trình, tới quãng hầm bị sụt mà phải bò để vượt qua.

Trải qua mấy tiếng đồng hồ dưới lòng đất, Phúc đã thấy mệt nhoài, vừa đói khát vừa lo lắng.

Một lát sau, khúc đường khó khăn đã vượt qua, Phúc dừng lại để thở rồi tìm lối ra khỏi hầm.

Cái hang lối cửa vào vẫn trống không, im lặng. Bỗng ngoài trời tối om. Tắt đèn bấm, Phúc lần từng bước ra cửa, vừa đi vừa nghe ngóng.

Không một tiếng động… Cậu thò đầu ra ngoài quan sát. Cậu đoán là tên Ngưu đã không tìm đến lối này.

Phúc bèn bước hẳn ra ngoài hang, đứng lại để định thần và để mắt quen dần bóng tối.

Bỗng nhiên, một người nhẩy tới sau lưng cậu. Những cánh tay cứng chắc đã giữ chặt lấy người cậu và một bàn tay đã bịt lấy miệng cậu, không cho cậu kêu được tiếng nào.
Về Đầu Trang Go down
nhanbkvn



Tổng số bài gửi : 1612
Registration date : 16/07/2012

Chuổi Ngọc Trường Sinh - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chuổi Ngọc Trường Sinh   Chuổi Ngọc Trường Sinh - Page 2 I_icon13Tue 07 Jun 2016, 21:20

Chương 12




Cảnh và Châu được mang tới một căn phòng, tường quét vôi trắng, không cửa sổ. Cánh cửa ra vào đã bị khóa kỹ.


Hai cậu không bị bạc đãi, trái lại, còn được thưởng thức một bữa cơm Tầu thịnh soạn. Quá đói bụng, các cậu cắm cúi ăn, không kịp trao đổi cảm tưởng. Sau khi no nê và tỉnh táo rồi, các cậu mới bắt đầu xem xét tình thế.


- Không hiểu hiện giờ tụi mình ở đâu? – Cảnh nói với vẻ bình tĩnh.


- Chúng ta ở trong một cái phòng dưới hầm, tại một thành phố như Chợ Lớn – Châu đáp.


- Sao anh biết? Chúng ta đã bị bịt mắt thì có thể họ đã mang tới bất cứ nơi nào, chứ không riêng gì Chợ Lớn!


- Khi còn ở bên ngoài, tôi cảm thấy mặt đất rung chuyển, như những xe cam-nhông lớn chạy trên mặt đất, đó là dấu hiệu một thành phố lớn. Những gia nhân toàn là khách trú, vậy có thể đoán rằng ta đang ở một căn phòng bí mật trong một tòa nhà của một Hoa kiều giầu lớn.


- Sao lại giầu lớn?


- Thì coi bữa cơm mình vừa ăn xong đó. Toàn là món ăn Tầu chính cống do một đầu bếp thượng thặng nấu nướng. Phải là tay tỉ phú mới có đầu bếp như thế chứ.


- Anh có lẽ rất hợp với Linh, vì anh cũng giỏi suy luận như hắn. Tôi hy vọng rằng một ngày kai anh sẽ về sống tại Sàigòn và gia nhập hội thám tử của chúng tôi.


- Được vậy thì còn gì bằng nữa! – Châu đáp với vẻ hơi buồn rầu – Ở đồn điền Thanh Lâm, tôi thấy quá cô độc, không như trước kia ở Hồng Kông có bạn bè vui lắm. Mai mốt tôi sẽ lớn, tôi phải trông nom đồn điền và khai thác việc trồng trà như bà cô tôi vẫn mong muốn.


Cậu ngập ngừng một lát rồi tiếp:


- Nếu tôi còn sống tới khi đó.


Cảnh hiểu anh bạn muốn nói gì, và cậu nhớ lại những lời Linh đã nói bữa trước : Cái vụ mà ba cậu đang điều tra nó vượt hẳn ra ngoài khuôn khổ những bóng ma hiện hình, và những sự bất trắc gặp phải có thể rất quan hệ chớ không phải tầm thường.


Vừa lúc đó, cánh cửa mở ra. Một người khách trú già hiện ra.


- Lại đây! – hắn nói.


- Đi đâu vậy? – Châu điềm nhiên hỏi.


- Con chuột nhắt có bao giờ hỏi “đi đâu vậy?” lúc con đại bàng tha nó hay không? – Người kia đáp – Thôi, lên đường!


Với vẻ hiên ngang, Châu tiến ra cửa. Cảnh bước theo, cũng hiên ngang không kém.


Người khách trú dẫn hai cậu theo một hành lang tới cầu thang máy. Mọi người bước vào, thang máy chạy lên cao rồi đậu lại trước một tấm cửa đỏ. Người kia mở cửa đẩy hai cậu vào.


- Vô đi, ranh con! – hắn ra lệnh – Và tụi bay phải khai sự thật, nếu không thì chim đại bàng sẽ nuốt tươi.


Cảnh và Châu thấy mình đang ở trong một căn phòng rất rộng, hình mặt nguyệt, trên tường trang trí toàn thảm đỏ thêu kim tuyến. Cảnh say sưa ngắm nhìn, thấy nào rồng, nào phượng, nào sơn thủy hữu tình với những cành liễu thướt tha trước gió.


Bỗng có tiếng ho của một ông già, các cậu giựt mình quay lại thì thấy ở cuối phòng một ông Tầu già đang ngồi trong một chiếc ghế bành chạm trổ bọc nệm gấm.


Ông già bận một chiếc áo dài giống như áo của các vì thiên tử vẽ trên những bức tranh Tầu. Khuôn mặt ông nhỏ, gầy, trông chẳng khác nào một trái lê nhăn nheo. Đôi mắt ông rất sáng, đang nhìn hai cậu qua cặp mục kỉnh gọng vàng.


- Các người lại gần đây và ngồi xuống ghế – ông ra lệnh.


Cảnh và Châu bước tới. Hai chiếc ghế đẩu đã được kê sẵn trước cái ghế bành. Hai cậu ngồi xuống, không ngớt nhìn ông già kỳ lạ bằng những cặp mắt ngạc nhiên.


- Các người gọi ta là ông già Lâm Kiệt, và nhớ rằng năm nay ta đã 107 tuổi rồi đó.


Cảnh không lấy làm ngạc nhiên, vì chưa bao giờ cậu thấy một người già hơn ông này. Tuy nhiên, ông không có vẻ gì là yếu đuối.


Ông già nhìn Châu một lát rồi nói với giọng điềm tĩnh:


- Loài sâu bọ kia, giòng máu của những người đồng hương của ta đang chảy trong huyết quản của ngươi. Gia đình ngươi cũng như gia đình ta, đều thuộc nước Trung Hoa cổ. Cụ tứ đại của ngươi đã quyến rũ một nàng công chúa nước ta, nhưng điều đó không sao. Việc quan hệ là hắn còn chiếm đoạt một vật quí giá hơn : một chuỗi ngọc.


Lần đầu tiên, nét mặt ông già Lâm Kiệt để lộ vẻ giận dữ.


- Một chuỗi ngọc huyền diệu! – ông nói tiếp – Từ sáu chục năm nay, nó đã biến mất và nay nó đã được phát hiện ra. Ta cần phải có chuỗi ngọc đó.


Ông già cúi người về phía trước và nói to hơn:


- Nghe thấy chưa, bọn chuột nhắt? Ta nhất định phải có chuỗi ngọc đó.


Cảnh bắt đầu cảm thấy bối rối, vì cậu biết rằng chuỗi ngọc mà ông già Lâm Kiệt đang đòi hỏi thì cậu không thể nào đưa ra được, vì lý do: cậu không có.


Cậu tự hỏi không biết Châu đang nghĩ gì về vụ này.


Châu đáp nhanh một cách mạnh bạo:


- Thưa cụ, chúng cháu hiện không có chuỗi ngọc đó. Anh bạn cháu đang giữ nó thì đã thoát khỏi tay các thủ hạ của cụ, và anh ấy sẽ mang trả lại cho bà cô cháu. Nếu cụ muốn lấy vì tính cách nó là một đồ vật đặc biệt chớ không phải vì trị giá của nó, thì cháu sẽ thưa với bà cô cháu để nhượng lại cho cụ. Miễn là thân nhân của cụ bà Trịnh Thường đã nhờ luật sư đòi hỏi chuỗi ngọc đó, không phải là sở hữu chủ thật sự.


- Không phải, người đó không phải là sở hữu chủ, ta biết! – Ông già Lâm Kiệt lớn tiếng đáp, mặt tái đi vì giận dữ – Họ gởi bức thư đó với mục đích gây rối ren tình hình mà thôi. Ta đã giầu mà hắn còn giầu hơn, nên chắc chắn bà cô ngươi sẽ bán chuỗi ngọc cho hắn nếu ta không chiếm được nó trước. Tụi bay hiểu chưa?


- Thưa cụ, chúng cháu chỉ là lũ chuột nhắt nên không thể làm vừa lòng cụ được. Các thủ hạ của cụ đã bắt được chúng cháu nhưng lại không bắt được anh bạn của chúng cháu. Hắn gan dạ lắm và hắn sẽ trốn thoát.


- Đó là bọn ăn hại – ông già Lâm Kiệt nói sẵng giọng – Tối qua, khi tên Ngưu kêu dây nói trình ta biết rằng hắn đã lấy được chuỗi ngọc về và hôm nay sẽ mang tới, ta bảo hắn phải hết sức đề phòng. Vậy mà hắn còn để sơ xuất. Bây giờ…


Bỗng có tiếng chuông reo. Ông già Lâm Kiệt bèn thò tay vào dưới nệm ghế và lôi ra một cái máy nói, dưới con mắt ngạc nhiên của Cảnh. Ông già đưa lên tai nghe một lát, không đáp một lời nào, rồi cất máy vào chỗ cũ.


- Một chuyển biến đã thay đổi cục diện – ông già nói – Phải đợi một lát.


Rồi cả ba người ngồi đợi trong sự im lặng nghẹt thở.


Một lát sau, tấm cửa mở ra, một người mặt mũi lem luốc, quần áo đầy bụi đất, bước vào.


Người đó là Phúc!
Về Đầu Trang Go down
nhanbkvn



Tổng số bài gửi : 1612
Registration date : 16/07/2012

Chuổi Ngọc Trường Sinh - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chuổi Ngọc Trường Sinh   Chuổi Ngọc Trường Sinh - Page 2 I_icon13Tue 07 Jun 2016, 21:21

Chương 13


a Phúc! – hai bạn đồng thanh kêu lên và đứng bật dậy – Anh làm gì ở đây? Có bị thương không?

- Cám ơn các anh, không sao cả – Phúc đáp – Nhưng tôi đói muốn chết. Và tay tôi hơi ngượng từ lúc tên Ngưu nó vặn để bắt tôi phải khai đã giấu chuỗi ngọc ở đâu.

- Thế ra cậu đã giấu được hả? Hoan hô! – Cảnh reo lên với vẻ mừng rỡ.

- Chắc là anh không chịu khai gì hết – Châu nói.

- Dĩ nhiên, làm sao bắt được tôi khai – Phúc đáp – Nhưng nếu chúng biết rằng…

- Coi chừng – Châu cắt ngang – Đối phương đang nghe.

Phúc vội im bặt. Ngước mắt lên, cậu thấy ông già Lâm Kiệt đang nhìn mình chăm chú, rồi lại thong thả đưa mắt nhìn Châu.

- Không – ông Tàu già nói – ngươi không phải là một con chuột nhắt như ta tưởng. Ngươi là một con tiểu long thuộc giòng máu của ông cụ tứ đại. Ngươi có muốn làm nghĩa tử của ta không?

Ba cậu lại từ ngạc nhiên nọ đến ngạc nhiên kia. Ông già nói tiếp:

- Ta là một nhà tỷ phú nhưng ta không có nam kế tự. Ta có thể nhận ngươi làm nghĩa tử. Cai quản gia tài vĩ đại của ta, ngươi sẽ trở thành một nhà tài phiệt với quyền lực bao la trên thế gian này.

- Thưa cụ, cháu rất vinh dự về hảo ý cụ dành cho cháu – Châu đáp rất lễ phép – Nhưng trong lòng cháu e ngại hai điều.

- Hai điều gì nói đi.

- Thưa cụ, điều thứ nhất là cụ bảo cháu phản bội các bạn cháu để giao cho cụ những viên ngọc huyền diệu.

- Đúng, khi đã làm con ta thì đó là bổn phận đương nhiên của ngươi.

- Thưa cụ, điều thứ hai là khi được chuỗi ngọc trong tay rồi, cụ có thể quên lời hứa hẹn với cháu. Dầu sao, điều này không có gì quan hệ, vì cháu không có ý tưởng chấp nhận đề nghị của cụ.

Ông già Lâm Kiệt thở dài đáp:

- Rất đúng. Nếu ngươi mà hạ mình chấp nhận đề nghị của ta, ta sẽ quên lời hứa dễ dàng. Nhưng bây giờ ta đã hiểu ngươi hơn và thực sự ta muốn ngươi làm con ta. Tuy nhiên, ta vẫn cần phải có chuỗi ngọc đó, vì đời ta tùy thuộc vào nó và, do sự phản hưởng, đời của ngươi cũng vậy.

Ông già lại thò tay vào đống nệm, lôi ra một cái chai, một cái ly bằng pha lê và một vật nhỏ mà ông để trên lòng bàn tay.

- Các ngươi lại gần đây mà xem – ông ra lệnh.

Châu, Cảnh và Phúc tiến lại gần. Trên bàn tay nhăn nheo của ông già – không khác những móng vuốt của một con chim ưng – vật nhỏ, không tròn hẳn, có màu xám mờ, giống như một hòn bi được gọt giũa vụng về.

- Một viên ngọc huyền diệu… – Châu lẩm bẩm.

- Đúng vậy – ông già Lâm Kiệt nói – Và bây giờ các ngươi sắp thấy tại sao nó lại mang cái danh hiệu đó.

Ông già Lâm Kiệt mở nút và bỏ vào chai viên ngọc quí giá. Chất rượu trong chai bỗng đục lên, sủi bọt… một lát sau thì viên ngọc đã hòa tan với rượu.

Ông già bèn rót rượu đó ra chiếc ly, rồi ông đưa lên môi uống khoan thai, uống đến giọt cuối cùng. Đoạn ông xếp chai và ly vào chỗ cũ. Ba cậu đứng ngắm nhìn một cách say sưa.

- Tiểu long giòng giống ông Trịnh Thường! – ông già bắt đầu nói – Bây giờ ta tiết lộ cho ngươi rõ một điều mà rất ít ai biết, trừ phi là một nhà đại phú rất quảng bác : Đó là phép mầu nhiệm của những viên ngọc huyền diệu. Chắc các ngươi đã hiểu là nó vô giá, nhưng tại sao? Các ngươi không biết, lẽ dĩ nhiên. Đẹp thì nó không đẹp, trông nó xám mờ, cằn cỗi, thiếu lộng lẫy. Có lẽ người ta còn cho rằng nó là những viên ngọc đã chết.

Ba cậu gật đầu đồng ý.

- Trong nhiều thế kỷ, người ta đã tìm thấy một vài viên ngọc này tại một vũng nhỏ ở Ấn Độ Dương. Bây giờ thì hết hẳn rồi, không còn có thể tìm ra được nữa. Trái lại, hiện giờ chỉ còn độ nửa tá chuỗi ngọc huyền diệu, thuộc quyền sở hữu của các vua chúa bên Á-Đông này. Họ bảo vệ nó rất kỹ, tại sao vậy?

Bởi vì, khi người ta uống nó như ta đã uống vừa rồi, nó sẽ là một vị thuốc “trường sinh bất lão”, có thể làm tăng thêm tuổi thọ của con người.

Ba cậu trợn tròn đôi mắt vì kinh ngạc, và họ nhận thấy ông già Lâm Kiệt tỏ vẻ rất tin tưởng vào cái điều ông vừa nói.

- Điều này đã được khám phá tại nước Trung Hoa, từ mấy thế kỷ nay – ông già nói tiếp – Nó được giữ bí mật cho các vì vua chúa và một số nhà quí tộc. Sau này, mấy nhà tài phiệt như ta mới được hiểu sự bí mật đó. Sở dĩ năm nay ta đã thọ tới 107 tuổi mà ta vẫn còn sống khỏe mạnh, ấy chính vì từ lúc lọt lòng tới bây giờ, ta đã uống trên một trăm viên ngọc huyền diệu.

Ông già đưa mắt nhìn Châu:

- Bây giờ, tiểu long! Ngươi đã hiểu tại sao ta cần phải có những viên ngọc đó rồi chứ? Mỗi viên ngọc sẽ làm tăng tuổi thọ được chừng 3 tháng. Chuỗi ngọc gồm có 48 viên, tức là 12 năm sống thêm cho ta vậy.

Rồi ông già cao giọng nói tiếp:

- Ta cần phải có các viên ngọc đó, chẳng có gì cản trở ta được. Các ngươi chỉ là những hạt bụi dưới gót chân ta nếu các ngươi lại muốn làm chướng ngại vật. Mười hai năm sống thêm! Và ta đã 107 tuổi! Vậy tiểu long, ngươi phải ý thức rằng việc chiếm lại chuỗi ngọc là tối cần thiết đối với ta.

Châu cắn môi.

- Ông già này chẳng nói giỡn đâu – cậu thì thầm với các bạn – Không có gì cản trở được ông ta, vậy tôi sẽ cố gắng trả giá.

- Trả giá? Được lắm! – Ông già Lâm kiệt nói, vì ông vẫn còn rất thính tai – Ở Á Đông này, cái gì cũng có thể đạt tới bằng sự trả giá. Một sự trả giá trong danh dự giúp cho đôi bên khỏi mất mặt.

- Thưa cụ, cụ có chịu mua những viên ngọc của bà cô tôi nếu Phúc cho cụ biết anh đã giấu ở đâu không? – Châu hỏi.

Ông già lắc đầu:

- Ta đã thỏa thuận về vụ này với tên Ngưu rồi : Ta sẽ giao tiền cho hắn như ta đã hứa. Trái lại, ta cũng hiểu rằng bà cô khả kính của ngươi cũng phải thanh toán nợ nần của đồn điền. Nhưng chính ta đang giữ những giấy khất nợ đó và ta hứa danh dự với ngươi rằng ta sẽ chấp thuận cho bà muốn để đến bao giờ trả nợ cũng được. Ta cũng hứa rằng cái bóng ma mà đã làm cho công nhân đồn điền hoảng sợ, sẽ biến đi để họ làm ăn yên ổn.

Ba cậu đứng ngẩn người.

- Thưa cụ, sao vậy? – Châu hỏi – Cụ sai khiến được bọn ma quỉ à?

Ông già mỉm cười:

- Việc gì mà không làm được với một chút sáng suốt? Thôi, ngươi dẫn tên Ngưu đến chỗ giấu chuỗi ngọc đi thì các tai họa xảy đến cho bà cô ngươi sẽ tự nhiên chấm dứt.

- Thưa cụ, làm thế nào cháu có thể tin lời cụ được? – Châu đáp.

Phúc và Cảnh gật đầu tỏ ra các cậu cũng đồng ý là phải có gì bảo đảm.

- Ta là Lâm Kiệt – ông già nói với một giọng đầy kiêu căng – Lời nói của ta đắt hơn vàng bạc, chắc hơn đanh thép.

- Thưa cụ, còn lời nói của tên Ngưu đáng giá bao nhiêu? – Cảnh hỏi.

- Nếu hắn nói một đàng, chắc hắn sẽ làm một nẻo – Phúc phụ họa.

Ông già Lâm Kiệt gọi gia nhân:

- Đòi tên Ngưu vào đây cho ta, tụi bây!

Hai phút quá dài lặng lẽ trôi qua.

Rồi tấm cửa mở ra, tên Ngưu bước vào.

Hắn đưa mắt hằn học nhìn ba cậu, rồi hắn tiến lại chỗ ông già ngồi:

- Vậy cụ đã buộc chúng cung khai chưa?

Ông già giận tái mặt, trừng mắt nhìn hắn:

- Anh quên rằng anh nói với ai vậy, loài sên ốc? Anh chỉ như bùn đất dưới con đường ta đi mà thôi. Đừng bắt buộc ta phải nhắc lại điều đó.

Tên Ngưu có vẻ phẫn uất lắm, nhưng rồi hắn lại tỏ vẻ sợ sệt:

- Con xin lỗi cụ Lâm Kiệt – hắn ấp úng đáp – Con chỉ muốn…

- Im đi! – ông già cắt ngang – Nghe lệnh của ta đây và thi hành cho đúng. Nếu những tên này giao lại chuỗi ngọc cho anh thì ah không được ngược đãi chúng. Anh có thể trói chân tay chúng để chúng khỏi chạy trốn, nhưng đừng trói chặt quá. Nếu anh gây cho chúng sự đau đớn không cần thiết, anh sẽ phải đền tội gấp trăm lần. Anh phải thi hành đúng mệnh lệnh của ta, bằng không anh sẽ bị băm vằm cho tới chết.

Tên Ngưu kinh hãi đến nỗi hắn đứng lặng một lúc lâu mới thốt được nên lời:

- Thưa cụ Lâm Kiệt, hiện giờ thì tất cả thung lũng của đồn điền Thanh Lâm có hàng trăm người đang tìm kiếm ba tên này. Nếu dẫn chúng về thì…

- Ta thấy việc đó vô ích – ông già đáp sẵng giọng – Tiểu long và hai tên chuột nhắt kia sẽ nói cho anh rõ chúng giấu chuỗi ngọc ở đâu, như thế giản dị biết chừng nào!

Rồi ông già đứng lên. Ba cậu thấy vóc người ông nhỏ nhắn nhưng trông rất là đường bệ, uy nghi.

- Lại đây, Ngưu – ông nói – Để cho bọn chúng suy nghĩ và bàn cãi với nhau. Đó là quyền của chúng, vì đây là một vấn đề sinh… hay tử.

Rồi ông già chậm rãi bước ra cửa cùng tên Ngưu.
Về Đầu Trang Go down
nhanbkvn



Tổng số bài gửi : 1612
Registration date : 16/07/2012

Chuổi Ngọc Trường Sinh - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chuổi Ngọc Trường Sinh   Chuổi Ngọc Trường Sinh - Page 2 I_icon13Tue 07 Jun 2016, 21:21

Chương 14




Khi thấy hai người đã ra khỏi phòng, Châu bèn nhắc nhở các bạn:


- Ta chớ nên nói điều gì bí mật ở đây vì họ nghe hết. Nhưng chúng ta phải nói thật nhiều để làm kế hoãn binh.


- Vậy hai anh hãy kể cho tôi nghe bị bắt ra sao – Phúc nói.


- Bọn chúng đợi tôi ở đầu Cuống Họng – Châu đáp – và định bắt cả ba đứa mình. Khi tôi trông thấy bóng dáng một đứa, chúng biết bị lộ bèn nhảy tới. Vì thế, tôi đã hét lên để báo tin cho anh biết. Lát sau, tôi bị bịt miệng và trói tay.


- Rồi chúng lập mưu cho cậu vào bẫy nốt – Cảnh nói tiếp – Chúng bèn làm hiệu bằng đèn bấm để lừa cậu sang. Tới khi cậu đoán biết và không sang thì tên Ngưu đã tức lên ruột. Hắn bèn bảo một tên thủ hạ lách qua Cuống Họng để bắt cậu đứa nào cũng từ chối vì bọn chúng to con sợ mắc kẹt.


- Điều mà tôi không hiểu – Phúc nói – là tại sao tên Ngưu đã đoán biết rằng tụi mình đã dùng lối đường hầm để định thoát đi.


- Ấy là vì hắn đã theo chúng ta sát hơn là chúng ta tưởng, và khi chúng ta tới Hang thì hắn đã nom thấy, nên hắn đã đặt người ở hai đầu đường hầm để đón bắt.


- Vậy là ta gặp rủi ro – Phúc nói – Nhưng trong cái rủi lại có cái may, đúng với câu “Họa trung hữu phúc”. Bây giờ thì anh Châu đã biết rõ tên Ngưu là một tên đại gian manh và các công nhân đều là tay sai của nó ; sự việc này đã giải thích các tai họa xảy ra cho đồn điền.


- Nhưng cũng chưa giải thích được hết, vì tôi tự hỏi, tên Ngưu và thủ hạ đã hành động với mục đích gì? Các tai họa đã xảy ra từ hơn một năm nay. Hồi đó thì ai đã biết là có chuỗi ngọc huyền diệu?


- Phải, thật là kỳ bí – Cảnh đáp – Khi chúng tôi vừa bị bắt thì một tên chạy tới nói với tên Ngưu rằng tất cả thung lũng và hệ thống đường hầm đã đầy người đi tìm chúng tôi. Tên Ngưu tỏ ra bực tức lắm. hắn bèn dùng một mẹo : hắn bỏ Châu và tôi mỗi đứa vào một cái thùng trà rồi đóng đanh lại. Xong, hắn xếp lên cam-nhông chở đi.


- Phải nhìn nhận mưu của hắn cũng cao lắm chứ – Châu nói – Lúc đi đường, tôi nghe thấy một người hỏi tên Ngưu có trông thấy bọn tôi đâu không thì hắn đáp rằng không, nhưng có người đã trông thấy bọn tôi trên con đường nhỏ đi Bảo Lộc hay Sàigòn gì đó. Vì thế, hắn cũng sẽ đi tìm bọn tôi tại hai nơi đó và có thể hắn sẽ về trễ. Như vậy là đầy đủ lý do về sự vắng mặt của hắn tại đồn điền, anh thấy chưa?


Phúc gật đầu nói:


- Ngưu là một tên gian ác, nhưng nó ngu như bò ấy.


- Chiếc cam-nhông đã dừng lại cách đồn điền Thanh Lâm vài cây số – Cảnh nói tiếp – Họ mở thùng cho chúng tôi chui ra và đặt chúng tôi nằm trong một chiếc xe nhỏ hơn, bên trên phủ một tấm chăn. Trừ mấy tên đi áp tải chúng tôi, tên Ngưu hạ lệnh cho những thủ hạ khác phải trở lại đồn điền, rồi trà trộn vào đám người đang kiếm chúng tôi để tìm cách đánh lạc hướng. Hắn còn ra lệnh rằng nếu bắt được anh Phúc thì phải chở về Chợ Lớn, tại địa chỉ hắn đã đưa cho.


- Chúng đã bắt được tôi, nhưng chúng vẫn không đoạt được chuỗi ngọc – Phúc kiêu hãnh đáp.


- Chiếc xe chở chúng tôi đã phá tất cả kỷ lục đường trường – Châu nói – Khi tới Chợ Lớn, nó chạy vào một nhà xe dưới hầm. Ở đó, một số gia nhân người Tầu đã túc trực sẵn. Chúng mở trói cho chúng tôi, mang nước cho chúng tôi rửa mặt mũi sạch sẽ, cho chúng tôi đánh một bữa cơm thịnh soạn rồi đưa chúng tôi vào yết kiến ông già Lâm Kiệt.


- Phải nói đây là một chương trình xếp đặt rất thần tình – Phúc phê bình – Tôi cũng muốn họ khoản đãi tôi một bữa cơm thịnh soạn  mà sao không thấy! Chuyện của tôi thì như thế này : Khi tôi nghe tiếng kêu của Châu và tôi nhìn thấy ánh đèn mật hiệu vụng về của tên Ngưu, tôi đã đoán biết ngay những gì đã xảy ra cho anh. Lúc đó tôi chỉ còn “tẩu vi thượng sách”. Và rất may là Cảnh đã đánh dấu con đường đã đi qua lúc trước.


Cảnh bèn giơ tay vừa vẽ lên không khí một cái dấu hỏi vừa nói:


- Tôi cũng đã đánh dấu chiếc thùng mà họ dùng để nhốt tôi. Nhưng ai mà nghĩ đến chuyện đi tìm cái dấu đó trong một chiếc thùng lẫn lộn với hằng trăm chiếc khác?


- Chắc Linh cũng không ngờ tới đống thùng đó để mà tìm kiếm – Phúc đáp.


Rồi cậu tiếp tục kể chuyện mình. Sau khi bị bắt, cậu đã trả lời bên kia rằng chiếc đèn bấm hãy còn để trong hầm ở một chỗ mà họ không thể đi tới được. Sau khi vặn tay cậu để bắt cung khai thêm, bọn chúng lấy khăn bịt mắt cậu lại, lôi cậu ra một chiếc xe đã đợi sẵn ở gần đó và chở về địa chỉ mà tên Ngưu đã cho. Theo lời bàn tán của bọn chúng mà cậu nghe được, chúng đã tập trung cuộc tìm kiếm ở khu đồng hoang, quá ranh giới đồn điền và rất xa cái hang mà ba cậu đã bỏ ngựa.


Châu nói với vẻ nghiêm trọng:


- Chắc bà cô tôi và chú Thuận đang chết dở vì lo âu. Vả lại, chúng ta chẳng hy vọng gì thoát khỏi tay ông già Lâm Kiệt vì ông ta có quyền lực vô biên. Vậy chỉ còn một điều ta có thể làm được, là nạp cho ông chuỗi ngọc mà thôi.


- Sau bao nhiêu khó nhọc mà mình đã trải qua? – Phúc nói với giọng tức bực.


- Tôi tin lời nói của ông – Châu đáp – Ban nãy ông có hứa rằng chúng ta sẽ không bị hãm hại và những sự khó khăn của bà Sương sẽ chấm dứt nếu ta nạp cho ông chuỗi ngọc. Chúng ta còn muốn gì hơn nữa?


- Thế anh có cho rằng ông tin tưởng các viên ngọc là bài thuốc “trường sinh bất lão” không? – Phúc hỏi – Chuyện này xem ra có vẻ hoang đường làm sao ấy!


- Nào ai biết? – Châu đáp – Ông già Lâm Kiệt có vẻ tin tưởng điều ấy lắm, nhưng ai có thể xác định được là ông lầm hay không. Mới đây, những nhà bác học Âu Châu vừa khám phá ra rằng làn da một giống cóc có chứa đựng một chất quí giá, trong khi người Á Đông đã biết nó từ bao nhiêu thế kỷ nay rồi. Hơn nữa, trong lãnh vực y khoa, lòng tin tưởng nhiều khi còn hiệu nghiệm hơn là vị thuốc. Vậy chỉ cần ông già Lâm Kiệt tin tưởng vào năng lực của viên ngọc để nó giúp ông sống lâu thêm.


- Điều mà tôi thắc mắc – Cảnh nói – là có sự liên quan gì giữa chuỗi ngọc và bóng ma, vì cả hai thứ đó đã xuất hiện cùng một lúc ở cùng một nơi?


Tới đây, Châu nói to để ông già nghe thấy:


- Thưa cụ Lâm Kiệt, chúng cháu đã quyết định xong rồi ạ!


Vừa lúc đó, tấm màn được vén ra, ông già Lâm Kiệt tiến vào, theo sau có tên Ngưu và ba tên gia nhân.


Ngươi đã quyết định gì, Tiểu Long? – ông hỏi.


Có lẽ ông đã nghe được tất cả cuộc bàn luận của các cậu, trừ những câu nói thì thầm, nhưng Châu cũng tuyên bố điều quyết định:


- Thưa cụ, chuỗi ngọc vẫn còn ở trong hầm, chúng cháu sẽ giao cho bác Ngưu để mang về đây hầu cụ.


- Ồ, không! – ông già nói với giọng ôn tồn – Các ngươi chỉ cần nói cho Ngưu biết chuỗi ngọc giấu ở chỗ nào để một mình hắn đi lấy cũng được. Trong khi chờ đợi, các ngươi là khách của ta. Rồi, nếu mọi việc được tốt đẹp, các ngươi sẽ được phóng thích, và ta cũng không đòi hỏi các ngươi phải giữ kín cuộc phiêu lưu vừa rồi. Có lẽ người ta sẽ tin lời các ngươi, nhưng chẳng có thể tìm kiếm ra ta được.


- Thưa cụ, vấn đề không dễ dàng như cụ nghĩ – Phúc nói – Bác Ngưu to con quá, không thể vượt qua lối đó được. Chỉ một đứa trẻ hay một người nhỏ con mới…


- Ta sẽ kiếm được một người nhỏ con – tên Ngưu đáp.


Cụ già Lâm Kiệt vội phác một cử chỉ giận dữ:


- Ngươi im đi loài ong kiến! Ngươi phải đích thân mang chuỗi ngọc về cho ta, vì ta không tin một ai khác. Hãy để xem tên này nói sao đã.


Ông già quay lại nhìn Phúc, luồng nhỡn tuyến của ông mạnh đến nỗi Phúc cảm thấy không đủ can đảm để nói dối.


- Có đúng không? – Ông già Lâm Kiệt hỏi – Ngưu không thể một mình đi lấy chuỗi ngọc hay sao?


- Thưa cụ đúng – Phúc đáp.


- Chuỗi ngọc để trong ruột một chiếc đèn bấm cũ, phải không?


- Thưa cụ phải.


- Thế ngươi đã giấu chiếc đèn ở đâu?


- Thưa cụ dưới một tảng đá.


- Tảng đá nào?


- Thưa cụ, cháu khó thể cắt nghĩa để cụ hiểu được. Cháu có thể tìm thấy chiếc đèn nhưng cháu không thể vẽ một họa đồ ra đây.


- Ta hiểu rồi – ông già chậm rãi nói với vẻ mặt suy tư – Ngưu, vấn đề rõ ràng rồi đó, một người lớn không thể qua được. Vậy ngươi dẫn cả bọn này đi để chúng vô lấy ngọc đưa cho ngươi.


- Thưa cụ, như vậy nguy hiểm lắm – tên Ngưu đáp – Lúc về tới đồn điền, chắc mọi người còn đang tìm kiếm trong hang.


- Không được nói là nguy hiểm, mà phải nói là bất trắc – ông già Lâm Kiệt đáp sẵng giọng – Sau khi mấy tên này nạp cho ngươi chuỗi ngọc ngươi phải thả chúng ra.


- Như vậy chúng sẽ khai hết! Chúng sẽ làm cho con bị bắt.


- Ta sẽ che chở cho ngươi, không lo. Ngươi sẽ lãnh số tiền thưởng và một giấy thông hành ra ngoại quốc. Không ai biết các thủ hạ của ngươi thì chúng không thể gây tai hại gì cho ngươi được. Còn ta thì chẳng ai có thể tìm ra, mà có tìm ra chăng nữa thì cũng chẳng có bằng cớ chi hết. Ngươi hiểu chưa?


- Thưa cụ vâng, con xin tuân lệnh. Tuy nhiên, nếu bọn này tìm cách lật con? Nếu chúng không nạp cho con chuỗi ngọc thì sao?


Im lặng một lát, cụ già Lâm Kiệt mỉm cười đáp:


- Trong trường hợp đó, ta chẳng cần đến chúng nữa. Ngươi cứ việc thanh toán chúng rồi cao chạy xa bay. Tuy nhiên, ta không tin rằng chúng lại dám lật ngươi : Chúng cũng ham sống lắm chứ.


Nghe vậy, Cảnh thấy rợn tóc gáy.


Phúc thì tự hỏi không biết sẽ hành động ra sao vì chuỗi ngọc không còn trong ruột chiếc đèn nữa, mà cậu dám cam kết trả lại chiếc đèn… Dầu sao, các cậu sắp được trở lại đồn điền Thanh Lâm cũng là một điều  hay.


- Thôi, bây giờ phải đi gấp – ông già ra lệnh.


- Vâng, để con trói bọn này lại đã, vì…


Tên Ngưu vừa nói tới đây thì ông già đã cắt ngang:


- Khỏi cần, ta có cách khác tốt hơn, mà lại dễ chịu cho tất cả mọi người.


Rôi ông quay lại Châu:


- Tiểu Long, hãy nhìn ta!


Mặc dầu không muốn, Châu vẫn phải nhìn vào đôi mắt ông già. Luồng nhãn quang của ông lúc đó có một mãnh lực mà không ai cưỡng nổi được.


- Tiểu Long, ngươi đang buồn ngủ – ông già nói như đọc thần chú – Ngươi mệt mỏi rồi! Giấc ngủ sẽ ngon lành biết bao! Giấc ngủ đang xâm chiếm thể xác ngươi… Đôi mắt ngươi đang nhắm lại…


Cảnh và Phúc thấy đôi mắt Châu chớp chớp một lúc. Rồi cậu lại cố gắng mở mắt ra.


- Đôi mắt ngươi đang nhắm lại! – Ông già nhắc như truyền lệnh – Ngươi không thể kháng lại ta. Ý muốn của ta là ý muốn của ngươi. Ngươi đã cảm thấy nặng nề, mỏi mệt.


Tới đây, Cảnh và Phúc thấy đôi mắt Châu đã nhắm lại. Ông già Lâm Kiệt nói tiếp với một giọng êm dịu, thiết tha:


- Ngươi đang buồn ngủ, mỗi lúc một nhiều hơn. Giấc ngủ xuống với ngươi như một làn sóng âm u… Ngươi đang bị chìm đắm trong giấc ngủ… Một lát nữa, ngươi sẽ ngủ thật say và ngươi chỉ thức dậy khi nào người ta ra lệnh. Ngủ đi, Tiểu Long, ngủ đi… ngủ đi… ngủ đi…


Lúc đó, đôi mắt Châu đã nhắm nghiền và cậu sắp ngã vật xuống. Một tên gia nhân vội bước ra đỡ lấy cậu mang đi.


Ông già Lâm Kiệt quay lại Phúc:


- Bây giờ đến lượt ngươi, kẻ đã giấu chuỗi ngọc! Nhìn ta đây!


Phúc cố tránh cái nhìn thôi miên của ông già đang thu hút đôi mắt cậu như hai cục nam châm. Cậu hết sức đấu tranh chống lại giấc ngủ đang xâm chiếm người cậu, trong khi ông già Lâm Kiệt đọc thần chú. Sau vài phút, một sự mệt mỏi chưa bao giờ thấy đã lan tràn đến tứ chi của cậu, rồi cậu ngã vào tay tên gia nhân đang đứng lạnh lùng chờ đợi.


Biết rằng đây là một phương pháp rất khoa học, mà một số nhà giải phẫu dùng làm thuốc mê, Cảnh không hề thấy sợ sệt khi ông già Lâm kiệt quay lại phía cậu:


- Bây giờ tới lượt ngươi, một kẻ bé nhất nhưng ngang tàng nhất. Đến lượt ngươi cũng phải ngủ như các bạn… Ngủ đi… ngủ đi… ngủ đi…


Cảnh nhắm mắt, sắp ngã gục xuống phía trước thì một tên gia nhân bước ra đỡ lấy mang đi.


Ông già Lâm Kiệt bảo tên Ngưu:


- Chúng sẽ ngủ cho đến khi anh về tới nơi. Lúc đó, anh sẽ gọi chúng dậy thì chúng sẽ thức tỉnh. Nếu chúng nạp cho anh chuỗi ngọc, anh phải thả chúng ra. Nếu không…


Ông già phác một cử chỉ đầy ý nghĩa:


- Nếu không, anh có thể chặt cổ chúng.
Về Đầu Trang Go down
nhanbkvn



Tổng số bài gửi : 1612
Registration date : 16/07/2012

Chuổi Ngọc Trường Sinh - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chuổi Ngọc Trường Sinh   Chuổi Ngọc Trường Sinh - Page 2 I_icon13Tue 07 Jun 2016, 21:21

Chương 15


Ông Hồng Phong và Linh đã tới đồn điền Thanh Lâm.

Bà Ngọc Sương nói với giọng mệt mỏi:

- Chẳng ai thấy gì cả. Tất cả mọi người , kể cả con nít, đều đã đi kiếm dấu hỏi mà chưa ai kiếm ra được.

- Sao lại kiếm dấu hỏi? – Ông Thuận hỏi.

Ông cũng có vẻ mệt lả, quấn áo nát nhầu.

Linh bèn giải thích rằng, những dấu hỏi được dùng làm mật hiệu cho ba cậu thám tử. Nếu tay Cảnh và Phúc được tự do, thế nào hai cậu cũng để lại dấu hỏi trên con đường đã đi qua.

- Vậy có lẽ họ đã bị lạc trong vùng đồng hoang – ông Thuận nói – Nếu họ ở trong thung lũng đồn điền thì tất nhiên chúng tôi đã tìm thấy từ lâu rồi.

- Có lẽ vậy – ông Hồng Phong đáp với giọng lạnh lùng – Tuy nhiên, thưa bà, cậu Linh đây có điều gì muốn trình bày, xin bà vui lòng nghe cho.

Bốn người đang ngồi tại phòng khách rộng rãi. Bà Ngọc Sương và ông Thuận tỏ ý rất chăm chú. Với một giọng nghiêm trọng, Linh bắt đầu nói:

- Thưa bà, lúc bình nhật, cháu vẫn thường tự vấn đáp về cái “tại sao” và cái “thế nào” của sự vật, và chính đó là công việc mà cháu đã làm trong vụ này. Thật vậy, cái bóng ma và tiếng hú của nó đã làm cháu bận tâm vô cùng. Cháu nghĩ rằng nếu bóng ma đã hú ở trong nhà thì chắc bên ngoài chẳng ai có thể nghe thấy được. Nên cháu đã đến tận nơi để thí nghiệm.

Nếu cho rằng bóng ma đã ra ngoài dạo chơi và hú lên thì quả là một điều khó tin.

Mặt khác, những lời khai về con số người đã vô thăm biệt thự tối hôm đó không phù hợp với nhau. Ông thì nói là có sáu người, ông lại nói là có bảy người. Riêng cháu thì nghĩ rằng ông nào nói cũng đúng cả.

Bởi vì có thể là sáu người đã cùng đi tới biệt thự. Người thứ bảy đã đứng đợi sẵn, và hắn đã hú lên, rồi hắn vào nhập bọn với sáu người kia.

- Rất hợp lý – ông Hồng Phong nhấn mạnh – Ông Thanh tra Duy Đức và tôi đáng lẽ phải nghĩ đến điều đó trước mới phải.

Bà Ngọc Sương chau mày, còn ông Thuận thì có vẻ xúc động.

- Có lý thì rất có lý – ông nói – Nhưng tôi tự hỏi tại sao ai lại đùa giỡn như vậy?

- Thưa ông, làm như vậy để người khác chú ý – Linh đáp – Khi muốn cho người khác chú ý thường người ta làm gì? Người ta kêu lên.

- Thế sao lại có việc ngẫu nhiên là sáu người rủ nhau vào biệt thự? – Ông Thuận hỏi.

- Thưa, không phải là ngẫu nhiên đâu ạ. Năm ông đã được ông thứ sáu thuyết phục để vào thăm biệt thự ạ.

- Nếu không thế thì sự trùng hợp rất khó tin – Ông Hồng Phong phụ họa.

- Một ông đã đi dạo trong khu đó – Linh nói tiếp – để rủ những ông khác vào quan sát. Khi người đồng lõa của ông đó đã thấy nhóm người tới gần biệt thự, hắn bèn hú lên.

Ông Thuận ra vẻ luống cuống, chớp chớp đôi mắt nhìn Linh.

- Nhưng để làm gì? – Bà Ngọc Sương hỏi – Đùa cợt trẻ con như thế có mục đích gì?

- Ấy, thưa bà, đó không phải là một sự đùa cợt hay một hành động trẻ con đâu ạ – ông Hồng Phong đáp – Cậu Linh đã giải thích cho tôi nghe những điều suy luận của cậu lúc ngồi trên xe và tôi thấy rất xác đáng. Trong vụ này, hai kẻ đồng lõa đã dụng ý dẫn vào biệt thự một số nhân chứng có thể xác nhận đã trông thấy bóng ma.

- Rồi sao nữa? Thật là khó hiểu – ông Thuận hỏi.

- Cháu Linh – ông Hồng Phong nói – Bây giờ là tới lúc cháu phải cho nghe cuốn băng đi.

Chiếc máy ghi âm đã sẵn sàng. Linh bấm nút. Một tiếng hú ghê rợn phát ra. Bà Ngọc Sương và ông Thuận giựt bắn mình.

- Đây mới là quãng đầu – ông Hồng Phong nói – Xin quí vị nghe cẩn thận quãng sau và cho tôi biết quí vị có nhận ra tiếng một người nào không.

Cuốn băng điện tử tiếp tục quay. Mọi người nghe thấy cuộc đối thoại của những người hiện diện bữa đó.

- Chúng ta phải vào trong nhà – một ông có giọng trầm trầm nói – Chúng ta muốn xem ngôi biệt thự trước khi…

- Thôi! – bà Ngọc Sương vừa hét vừa đứng phắt dậy, đôi mắt trợn tròn.

Linh hãm máy ghi âm lại. Bà Ngọc Sương liền quay lại ông Thuận:

- Đúng là anh! – bà nói – Đúng là tiếng nói của anh khi anh thủ vai trò những tên phản bội trong ban kịch của trường đại học!

- Sau khi nghe lại nhiều lần cuốn băng – Linh nói – chính cháu cũng nhận ra tiếng nói của ông Thuận, và nhất là cách phát âm của ông. Để cải trang, hôm đó ông đã dán thêm một bộ râu giả mà ban đêm khó ai phân biệt.

Lúc đó, sắc mặt ông Thuận đã tái mét và ông không còn muốn chối cãi gì nữa.

- Thưa cô, tôi xin nói hết – ông lẩm bẩm.

- Rất hoan hỷ được biết điều đó – bà Ngọc Sương đáp với giọng lạnh lùng – Nói đi, tôi nghe đây.

Ông Thuận bèn cung khai nội vụ. Tất cả đã khởi sự khi bà Ngọc Sương được tin Châu ở Hồng Kông và đã gọi cậu về Việt Nam. Vì cậu là cháu tứ đại của cụ Trịnh Thường, bà sẽ cho cậu đồn điền Thanh Lâm.

- Thưa cô, tôi vẫn tự tin là thừa kế của cô – Thuận nói tiếp – Dầu sao thì tôi cũng đã dành tất cả cuộc đời tôi cho công việc khai thác đó. Mà bỗng nhiên nó sẽ lọt vào tay kẻ khác.

- Kể tiếp đi – bà Ngọc Sương lạnh lùng nói.

- Do đó, một ý kiến nảy qua đầu tôi – Thuận vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán – Tôi đã xây cất kho đựng trà, mua nhiều máy móc, tôi đã vay nợ của bạn bè, tôi bảo họ đòi rất gấp để cô có cảm tưởng rằng cô bị nợ nần quá nhiêu. Hơn nữa, tôi lại tuyển tên Ngưu làm quản lý và những bạn của hắn làm thợ thuyền, công nhân : Nhiệm vụ của chúng là làm cháy kho, phá máy móc, làm hư trà, chết ngựa v.v…

Để bù lại số lỗ lã đó, cô đã quyết định bán ngôi biệt thự Phú Lâm đi, trong khi cô đã thề là không bao giờ bán nó.

- Phải – bà Ngọc Sương đáp – Mà tôi đã thề như vậy với cụ Trịnh Thường và tôi vẫn muốn giữ lời thề đó cho má tôi. Nhưng tình thế đã tuyệt vọng. Tôi cần phải trả những món nợ do anh vay.

Linh nghe rất chăm chú. Cậu đã đoán biết ông Thuận là thủ phạm, nhưng cậu chưa hiểu rõ các chi tiết của tội ác ông đã làm.

- Khi bán được ngôi biệt thự, cô sẽ có thể lành mạnh hóa công việc khai thác đồn điền, và mưu đồ của tôi là làm cho cô bị khánh kiệt rồi nhân đó tôi sẽ mua lại được đồn điền của cô, sẽ không thể thực hiện được nữa. Đúng lúc đó thì tôi nhận được một tin.

- Tin gì? – Ông Hồng Phong hỏi.

- Tôi phải về Chợ Lớn để gặp một ông già người Huê Kiều tên là Lâm Kiệt. Lúc đó phải bịt mắt nên tôi không rõ cuộc gặp gỡ đã diễn ra ở địa điểm nào. Ông già ấy nói đã mua lại tất cả giấy nợ của đồn điền.

- Ông ấy làm như vậy với mục đích gì? – Bà Ngọc Sương hỏi.

- Một nữ gia nhân của gia đình ông ta trước kia là người hầu của cụ bà Trịnh Thường, được tin qua báo chí rằng ngôi biệt thự sắp bị phá hủy, người đó bèn tiết lộ một điều bí mật mà chị ta đã giữ kín từ nhiều năm.

Chị ta nói với Lâm Kiệt rằng xác cụ bà Trịnh Thường đã được quàn trong một căn phòng xây kín và mang ở cổ chuỗi ngọc huyền diệu mà vụ Trịnh Thường đã đem từ Trung Quốc về năm xưa.

Mặt khác, ông già Lâm Kiệt cũng dò la tin tức của tôi, ông ấy biết rằng tôi muốn được hưởng cái đồn điền trong khi việc bán ngôi biệt thự lại sẽ cứu vãn tình thế cho cô. Ông ta bèn bày với tôi một mưu kế như sau:

- Tôi phải làm thế nào để mọi người tin rằng ngôi biệt thự có ma để chẳng ai dám mua. Như vậy, tôi sẽ có đủ thời giờ để tìm ra căn phòng xây kín và đoạt lấy chuỗi ngọc. Tôi sẽ tuyên bố rằng tôi đã phát giác ra bộ hài cốt trong nhà và theo tôi thì ngôi nhà có ma thực.

- Cao kế, cao kế! – ông Hồng Phong phê bình.

- Sau đó, tôi sẽ bán lại chuỗi ngọc cho ông Lâm Kiệt với giá 40 triệu bạc. Để chắc ăn hơn, tôi sẽ cho con ma dọn nhà đến đồn điền để làm cho bọn công nhân phải khiếp đảm và cô bị khánh kiệt.

Tới khi không thể bán được ngôi biệt thự Phú Lâm, mùa trà lại bị mất, rồi ông Lâm Kiệt lại thúc nợ, cô sẽ bó buộc phải sang nhượng cái đồn điền này đi. Ông Lâm Kiệt chiếm được nó rồi sẽ bán lại cho tôi với giá tiền chuỗi ngọc. Như vậy, cả hai chúng tôi sẽ đạt được điều ước muốn : ông ta thì được chuỗi ngọc, còn tôi thì được cái đồn điền.

Như vậy thật là giản dị. Tuy nhiên, một sự trục trặc đã xảy ra : nhà thầu đã khởi công phá hủy ngôi nhà sớm hơn là dự liệu.

Tôi bèn phải hộc tốc tới Phú Lâm cùng tên Ngưu, vì sợ rằng họ sẽ tìm thấy hài cốt của  cụ bà Trịnh Thường. Nếu trường hợp này xảy ra, chuỗi ngọc sẽ phải trả về cho cô Sương và tôi không thể bán nó cho ông Lâm Kiệt được nữa.

Tối đến, tôi để tên Ngưu đứng nấp sau bụi cây cạnh nhà. Rồi tôi đi dạo gần đó và rủ những người mà tôi thuyết phục được tới xem ngôi biệt thự dưới ánh trăng. Tên Ngưu đã hú lên 3 lần. Chúng tôi vào biệt thự. Bóng ma đã hiện lên như trù liệu.

Mấy người trong bọn chúng tôi đã đi báo cảnh sát. Còn tôi và tên Ngưu thì tìm cách lảng đi không ai để ý. Hắn về thẳng đồn điền, còn tôi ở lại Phú Lâm.

Hôm sau, tôi trở lại biệt thự để tìm kiếm căn phòng bí mật. Rủi thay, bọn thợ đã khám phá ra căn phòng đó trước tôi. Thành thử khi có thể lấy được chuỗi ngọc thì không phải chỉ có một mình tôi : ông Hồng Phong, ông Thanh tra Duy Đức và cậu Linh cũng có mặt. Kết quả là tôi không có thể bán chuỗi ngọc cho ông Lâm Kiệt một cách lén lút. Khi tôi về tới đây thì ông già ấy gọi dây nói cho tôi : ông đã đọc báo và thấy hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan của tôi. Ông bèn xúi tôi dàn cảnh một vụ ăn trộm chuỗi ngọc.

Linh nói với vẻ khoái chí:

- Chính cháu đã nghi ngờ điều đó, vì cháu thấy ông đã dính líu vào nội vụ tới hai lần liên tiếp : Khi bóng ma hiện hình trong phòng bà Ngọc Sương và khi chuỗi ngọc bị mất trộm. Suy luận : có lẽ chính ông đã dàn cảnh bóng ma đã hiện hình và chính ông sẽ thụ hưởng món đồ mất trộm. Kết luận : vì tên Ngưu và ông đã cùng trở về nhà và có đầy đủ thời giờ để dàn cảnh vụ trộm giả tạo, hai người có lẽ là đồng lõa.

- Rất đúng – ông Thuận cúi đầu nhìn nhận – Tôi đã cho bóng ma hiện lên trong phòng cô Sương để gieo rắc sự khủng khiếp. Rồi tôi đã rút chuỗi ngọc từ tủ sắt ra để các cậu trông thấy.

Sự việc tiếp diễn đã được sửa soạn kỹ lưỡng. Ba kẻ thủ hạ của tên Ngưu phải nói đã trông thấy ma trong nhà kho, làm cho công nhân hoảng sợ và tên Ngưu phải bối rối chạy về phi báo cho tôi hay. Tôi cũng vờ làm ra vẻ hoảng hốt và quên không khóa tủ sắt vì phải đi ngay tới nơi nhà kho.

Khi tôi trở về, tên Ngưu trói tôi lại và đoạt lấy chuỗi ngọc. Hắn phải trả lại cho tôi hôm nay nhưng hắn đã không trả.

Thuận nói tiếp với giọng bực tức:

- Hắn nói với tôi rằng hắn sẽ tự đem bán chuỗi ngọc cho ông già Lâm Kiệt. Hắn tin rằng tôi sẽ không dám tố cáo hắn vì sợ lộ vai trò của chính tôi trong vụ này. Thằng khốn kiếp! Cả ngày hôm nay tôi chẳng thấy mặt nó đâu, chắc nó đang ở Chợ Lớn để trả giá với lão Tầu già.

- Đáng kiếp cho anh lắm – bà Sương nói – Anh đã hành động như một tên sát nhân. Nhưng bây giờ điều tôi lo sợ không phải là chuỗi ngọc, mà chính là sự an toàn của ba cậu nhỏ. Các cậu Châu, Phúc, Cảnh hiện giờ ở đâu? Trả lời đi.

Thuận lắc đầu:

- Tôi không rõ.

Bỗng Linh như có một linh cảm:

- Có lẽ các bạn cháu đã nghi ngờ tên Ngưu nên hắn đã bắt cóc họ để triệt đường tố cáo hắn.

Ông Hồng Phong gật đầu nói:

- Điều ấy có lý lắm, nhất là hắn cũng đang vắng mặt lúc này.

- Tôi hiểu tên Ngưu có thể nhốt các cậu như thế nào, nhưng hắn làm cách nào để giấu những con ngựa? – Thuận nói – Cả mấy chục người đã lục soát thung lũng và khu đồng hoang bên kia.

- Nếu ai thấy được một dấu hỏi thì tốt quá – Linh thở dài nói – Tôi biết Phúc và Cảnh vẫn đánh dấu lộ trình đi qua.

Vừa lúc đó, xẩm Lý vào báo tin có ông nhân viên cảnh sát tới.

- Ông ấy có tìm ra các cậu nhỏ không? – Bà sương vừa đứng dậy vừa hỏi.

Ông kia lắc đầu bước vào:

- Thưa bà, không kiếm ra, nhưng bà có hứa thưởng cho ai thấy một cái dấu hỏi. Và đây, có thằng bé đã thấy.

Một thằng nhỏ, từ trước vẫn núp sau lưng ông nhân viên cảnh sát, lúc đó bước ra.

- Cháu thấy một dấu hỏi như thế này! – Nó vừa nói vừa lấy tay vẽ lên trên không khí một cái dấu hỏi. Nó nói tiếp:

- Cha cháu bảo là bà chủ hứa thưởng hai ngàn đồng về cái dấu này.

Thằng nhỏ nhìn bà Ngọc Sương với con mắt bẽn lẽn và hy vọng. Rồi nó hỏi tiếp:

- Cháu có được hai ngàn không, thưa bà chủ?

- Có chứ, có chứ. Vậy cháu thấy dấu đó ở đâu?

- Trong một chiếc thùng, trên con đường tới đồng hoang.

- Trong một chiếc thùng ở đồng hoang? – Ông Hồng Phong nhắc lại với vẻ thất vọng.

- Thưa bác, cháu nghĩ ta cũng nên đi coi thử xem thế nào – Linh nói.

- Để tôi đi với – bà Ngọc Sương nói với giọng quả quyết – Lý ơi, đưa tao cái áo choàng đây.

- Tôi cũng xin đi cùng – Thuận đề nghị,

- Không, không – cô Sương cắt ngang – Anh , anh phải ở nhà.

Sau đó mười phút, xe đã tới đồng hoang. Đứa nhỏ chỉ hai cái thùng bỏ bên vệ đường.

- Kìa, trong cái thùng thứ nhất.

Mọi người xuống xe và, dưới ánh đèn bấm, họ thấy trong thùng một dấu hỏi vẽ bằng phấn xanh. Linh nhận ra là dấu của Cảnh.

- Tôi hiểu rồi – bà Ngọc Sương nói – Tên Ngưu đã chuyên chở các cậu ấy bằng cách này để không ai để ý đây mà.

- Có lẽ họ đã về Chợ Lớn – ông Hồng Phong phụ họa – Họ sang một chiếc xe khác ở chỗ này. Bây giờ chúng ta về để tôi đi báo các Ty cảnh sát liên hệ.

Xe quay trở lại, bỗng Linh nom thấy một miếng giấy trắng mắc ở bụi gai gần đó. Cậu bèn xin phép chạy ra xem cái gì.

Linh nhận ra là một trang giấy xé ở cuốn sổ, mang chữ viết của Cảnh như sau:

Đường hầm
Cầu cứu
???


- Như thế này là nghĩa làm sao? – ông Hồng Phong hỏi.

- Thưa bác – Linh đáp – Cảnh có ý nói họ bị giam trong đường hầm.

Vẻ lo âu hiện rõ trên nét mặt mọi người.

- Mảnh giấy của Cảnh – Linh nói – có nghĩa là Phúc, Châu và Cảnh đang lâm nguy. Bây giờ làm cách nào để cứu cấp?
Về Đầu Trang Go down
nhanbkvn



Tổng số bài gửi : 1612
Registration date : 16/07/2012

Chuổi Ngọc Trường Sinh - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chuổi Ngọc Trường Sinh   Chuổi Ngọc Trường Sinh - Page 2 I_icon13Tue 07 Jun 2016, 21:22

Chương 16




Trong hang đá dẫn vào các đường hầm, Cảnh và Châu ngồi tựa lưng vào vách, có hai tên trong bọn Ngưu ngồi hai bên canh giữ. Chân các cậu bị trói nên chẳng có hy vọng gì trốn thoát.


Còn Phúc và Ngưu đã tiến vào đường hầm để kiếm chuỗi ngọc.


- Anh có tin tưởng vào ông già Lâm Kiệt không? – Cảnh hỏi bạn – Anh có chắc rằng ông sẽ cho thả bọn mình ra nếu Phúc nạp chuỗi ngọc cho tên Ngưu?


- Có thể tin tưởng lắm. Ông ta có quyền lực vô biên nên có thể tự cho phép mình được lương thiện. Có lẽ ông ta là một thủ lãnh bí mật của khu Huê kiều Chợ Lớn cũng nên.


- Dầu sao thì tên Ngưu cũng có vẻ rất sợ sệt khi đứng trước mặt ông. Nhưng một điều làm tôi lo ngại : Nếu Phúc không tìm thấy chuỗi ngọc thì sao?


- Thấy chứ, Phúc tinh khôn lắm.


Trong khi đó, tên Ngưu và Phúc vẫn vào sâu trong hầm.


- Nhãi con, đừng có gạt tao đấy nhé – Ngưu vừa lẩm bẩm vừa soi đèn – Ba con ngựa của tụi bây đã được giấu kín trong một hốc đá gần một cái giếng thiên nhiên. Nếu ta mà không có chuỗi ngọc mang về, tụi bây sẽ được quẳng xuống đó và khi cử hành tang lễ của tụi bây, ta sẽ là người khóc nhiều nhất, nhớ kỹ đấy.


Phúc nghe nói rùng mình. Cậu biết rằng tên Ngưu sẽ làm đúng lời hắn nói. Có lúc, cậu đã định bụng đưa cho hắn chiếc đèn có đựng đá cuội trong ruột để cứu vãn tình thế, nhưng như thế thì liều lĩnh quá. Nên cậu chỉ còn một ý muốn là tìm chuỗi ngọc nạp cho hắn để các cậu được tự do.


- Đồ bất trị! – tên Ngưu lẩm bẩm – Tụi bay tưởng đã bỏ rơi được ta. Cái lúc mà ta thấy tụi bay rẽ vào hang đá ta đã đoán biết tụi bay định đi ngã nào rồi. Các đường hầm này, ta còn biết trước tụi bay bởi vì khi ta tới một đất lạ, công việc đầu tiên là ta phải hỏi thăm đường đất, để khi cần cao chạy xa bay thì ít nhất ta đã thông thuộc đường đi nước bước.


Hai người đã tới chỗ hầm sụt.


- Ta đợi bay ở đây, nhãi con! Vào mà kiếm lẹ lên, nếu không…


Phúc đã quen lối, nên chẳng mấy chốc đã bò hết quãng khó khăn. Rồi cậu chạy một mạch tới chỗ bộ xương con lừa.


Nhưng ác hại thay! Cái sọ con lừa đã biến mất. Biến mất dưới một tảng đá lớn, đã bị lở từ trên vách hầm xuống, có lẽ vì động đất.


Chuỗi ngọc quí giá bị nghiền nát nhừ dưới khối đá, không còn nữa.


Bây giờ làm thế nào để có chuỗi ngọc nạp cho tên Ngưu?


Phúc thử đẩy tảng đá ra nhưng không chuyển. Vả chăng, các viên ngọc đã bị nghiền nát thì lấy lại để làm gì?


Phúc đứng suy nghĩ.


Cậu có thể chạy ngay tới Cuống Họng để thoát ra khỏi đường hầm bằng ngả kia. Nhưng như thế cũng có thể lọt vào một ổ phục kích của tên Ngưu, rồi Cảnh và Châu có thể mất mạng khi mưu cơ này bị đối phương phát giác. Cậu có quyền làm như vậy không?


Mặc dầu lo sợ, Phúc cũng gan dạ trả lời : Không.


Cậu bỗng nhớ lại chiếc đèn bấm đựng đá cuội trong ruột, được giấu gần đó. Tại sao không dùng nó để gạt tên Ngưu?


Cậu tìm thấy chiếc đèn dễ dàng vì đã đánh dấu bằng mấy cục đá.


Bây giờ cậu lại thấy ân hận là tại sao không để nguyên chuỗi ngọc trong chiếc đèn này, đến nỗi bây giờ bị mất. Nhưng ai đoán trước được tảng đá rơi vì động đất?


Cậu giắt chiếc đèn vào lưng rồi tìm đường ra. Tới chỗ hang bị sụt, cậu nom thấy ánh đèn bên kia và nghe thấy tên Ngưu thúc giục:


- Mau lên, thằng nhỏ! Bay đi dạo trong đó hết cả giờ rồi đó!


Trong dạ hoang mang, Phúc bò lổm cổm qua khỏi quãng sụt, rồi đứng lên phủi đất bụi dính đầy quần áo.


- Cái đèn! – Ngưu vừa quát vừa giựt ở tay Phúc. Thấy nó nằng nặng hắn bèn bỏ vào túi.


- Thôi đi! – hắn ra lệnh – Dễ thường bay muốn ngủ đêm ở đây chắc?


Rồi hắn bước mau ra lối cửa hang.


Phúc theo sau, trong bụng thấy thấp thỏm lo âu, không dám hy vọng rằng mưu cơ thành tựu.


Quả nhiên, tên Ngưu vừa đi được mươi bước thì dừng lại.


- Biết đâu tụi bay không gạt ta? – Hắn nói – Với những tên bất trị này thì khó mà tin được chúng.


Hắn bèn rút chiếc đèn trong túi ra rồi vặn nắp. Phúc vội ù té chạy. Nhưng tên Ngưu đã phản ứng nhanh hơn, hắn thò chân ra ngáng cẳng Phúc một cái, cậu bị ngã xuống đất như trời giáng, tối tăm cả mặt mũi. Một lát sau đỡ đau, cậu lồm cồm ngồi dậy.


Tên Ngưu sùi bọt mép vì phẫn nộ. Hắn đã thấy những viên sỏi gói trong chiếc khăn tay. Biết rằng đã bị gạt, hắn rút con dao ra cầm tay.


Dưới ánh đèn bấm, lưỡi dao sáng loáng.


Tên Ngưu giơ ta tóm lấy cổ Phúc, dí mũi dao vào sườn quát:


- Đi mau!


Phúc bước theo, lo lắng.


- Tụi bay đã biết cái gì đang chờ đợi tụi bay – Ngưu nói lầu bầu – nếu tụi bay tìm cách gạt ta thì ông già Lâm Kiệt đã bật đèn xanh cho ta để thanh toán cả ba đứa, đó là điều mà tụi bây muốn. sáng mai, mặt trời sẽ mọc, nhưng không phải cho tụi bay đâu nhé.


Phúc chẳng buồn giải thích gì nữa và cảm thấy vô cùng thất vọng.


Vài phút sau, hai người đã tới cái hang rộng ở lối vào. Phúc thấy Cảnh và Châu vẫn ngồi ở chỗ cũ, hai bên có hai người canh gác ngồi cúi mặt.


- Đứng dậy, các chú! – Tên Ngưu ra lệnh – Ta phải thanh toán mấy thằng bất trị này và rút lui cho lẹ.


Hai người kia từ từ đứng dậy.


Bỗng, có tới nửa tá đèn bấm bật lóe lên cùng lúc. Vừa lúc đó, hai người kia rút súng ra. Dưới ánh sáng, mặt họ khác hẳn hai kẻ đồng lõa của tên Ngưu bị trói nằm một xó.


- Giơ tay lên, Ngưu! – Ông cảnh sát viên ra lệnh.


Tên Ngưu vội chụp lấy cánh tay Phúc lôi cậu chạy tuốt ra ngoài. Không ai chận lại kịp và cũng không ai dám nổ súng vì sợ đạn trúng vào Phúc,


Tới cửa hang, hắn buông con tin ra và biến vào bóng tối. Mấy phát đạn nổ theo chỉ có hiệu lực làm cho hắn chạy mau hơn.


- Thôi, để mai sẽ tóm cổ hắn cũng được – cảnh sát viên nói – Bây giờ tôi rất hả lòng đã kiếm ra ba cậu nhỏ.


Phúc, Cảnh, Châu và Linh đang bày tỏ nỗi vui mừng về kết quả may mắn của cuộc phiêu lưu vừa qua.


- Sao những ông này tới đây được? – Phúc vừa hỏi vừa chỉ những nhân viên cảnh sát.


Ông Hồng Phong từ trong bóng tối tiến ra để trả lời câu hỏi đó, và kiêu hãnh đặt tay lên vai cậu con, ông nói:


- Linh đã khám phá ra tên chánh phạm. cậu cũng đã tìm ra mảnh giấy của Cảnh báo tin đang bị khốn ở trong hầm. Ông cảnh sát viên đã mang viện binh tới đây. Sau một trận thư hùng ngắn, những đồng lõa của tên Ngưu đã bị bắt và chúng ta đã thiết lập ổ phục kích mà con thấy đó.
Về Đầu Trang Go down
nhanbkvn



Tổng số bài gửi : 1612
Registration date : 16/07/2012

Chuổi Ngọc Trường Sinh - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chuổi Ngọc Trường Sinh   Chuổi Ngọc Trường Sinh - Page 2 I_icon13Tue 07 Jun 2016, 21:22

Chương 17 (hết)




Vì thông thuộc đường lối, tên Ngưu đã thoát khỏi màn lưới của nhà chức trách, hoặc là hắn đã bị ngã xuống một khe núi và bị vong mạng rồi.


Tên Thuận thì bị đuổi khỏi đồn điền, nhưng bà Ngọc Sương không muốn truy tố hắn ra tòa. Sau khi về tới Sàigòn, ba cậu thám tử được mời tới gặp ông Thanh Tra Duy Đức.


Trong một căn phòng rộng rãi, ông ngồi đọc kỹ lưỡng bản phúc trình của Cảnh. Rồi gấp hồ sơ lại, ông bắt đầu vào đề:


- Các cháu đã làm nổi bật câu chuyện: tên Thuận muốn chiếm đoạt cái đồn điền, bèn vay tiền của các bạn và dặn họ phải đòi nợ gắt, để đồn điền phải phát mại đi với giá rẻ mạt vì lý do vỡ nợ. Tên Ngưu là đồng lõa của Thuận. Ông già Lâm Kiệt được biết chuỗi ngọc huyền diệu hiện vẫn còn trong biệt thự. Ông bèn mua lại các giấy nợ của đồn điền để cầm chân tên Thuận và có thể mua lại chuỗi ngọc mà một số tài phiệt Huê kiều khác cũng muốn có trong tay với giá đắt.


Ông Lâm Kiệt là một nhân vật rất kỳ dị. Một trăm lẻ bảy tuổi thọ! Một đời sống theo lối cổ truyền mà những con mắt bàng quan không bao giờ thấy được. Tất cả những cái đó, ta thấy không phải là chuyện thông thường. Thế sau này các cháu có nghe thêm gì về ông già kỳ khôi đó nữa không?


Cảnh đáp:


- Sau đó mấy ngày, có hai người khách trú của ông già Lâm Kiệt gởi tới đồn điền để xin phép thu nhặt chất bột ngọc dưới tảng đá, lẫn lộn với bột xương sọ con lừa. Để đền bù lại, ông già Lâm Kiệt cam kết sẽ để bà Ngọc Sương khất nợ đến bao giờ trả cũng được.


Bà Ngọc Sương chấp thuận đề nghị trên. Họ bèn mang xẻng, cuốc, xà beng, búa tạ vào đường hầm để phá vỡ tảng đá. Rồi đựng vào cái túi da, họ mang đi một chất bột mà chẳng ai hiểu là bột gì nhưng có lẽ ông Lâm Kiệt được thỏa mãn.


- Nếu trong những viên ngọc – ông thanh tra nói – mà quả thật có một vài hóa chất có thể làm tăng thêm tuổi thọ, thì không có lý gì ở trạng thái bột nó lại kém hiệu nghiệm hơn ở trạng thái viên!


Rồi ông quay lại Linh:


- Lần này, cháu Linh đã không có mặt tại chỗ trong khi diễn ra những pha gay cấn nhất của cuộc mạo hiểm vừa rồi. Tuy nhiên, chính cháu là người đã khám phá ra các điều bí hiểm. Nhưng còn hai điểm này cháu cần giải thích thêm.


- Thưa ông thanh tra, hai điểm nào ạ?


- Trong hồ sơ này, có nói đến một con chó đã giúp cháu kiếm ra đầu mối sự bí mật. Đây, trong phúc trình có viết rằng : “… con chó của một ông bế trong tay đã không có phản ứng gì, nó chỉ kêu nho nhỏ như là nó muốn được xuống đất để đi lại tung tăng”.


- Thưa ông thanh tra, người ta thường cho rằng những giống gia súc như chó mèo đều có một phản ứng rất đặc biệt khi đúng trước một năng lực linh dị : chúng bị dao động, sợ sệt. Con mèo thì sặc sụa, con chó thì rú lên. Thế mà tối hôm đó, con chó của ông Dậu lại chẳng có một phản ứng gì giống như thế cả. vậy là tiềm thức của nó không thấy gì linh dị. Nên cháu suy luận rằng bóng ma là giả tạo.


- Ta khâm phục nhận xét đó. Bây giờ thì cháu Cảnh giải thích cho ta điểm này : ông già Lâm Kiệt đã thôi miên tất cả ba cháu phải ngủ li bì và các cháu chỉ có thể thức tỉnh khi nào về tới đồn điền mà thôi. Vậy mà trên con đường từ Chợ Lớn về đồn điền Thanh Lâm, cháu đã có thể viết lời cầu cứu trên 39 tờ giấy xé ở cuốn sổ tay và rắc trên quãng đường từ Bảo Lộc về tới đồn điền. Cháu đã làm cách nào vậy?


- Thưa ông Thanh tra, cháu đã gạt ông già Lâm Kiệt đó ạ. Khi cháu thấy Châu và Phúc đã ngủ gục thì cháu hiểu ngay việc gì đã xảy ra. Nên lúc ông già bắt đầu thôi miên cháu thì cháu đã vờ làm bộ ngủ. Kết quả là cháu muốn viết bao nhiêu tờ giấy để kêu cứu cũng được. Nhưng gió thổi ở cánh đồng hoang làm bay mất cả. Trừ một tờ vướng vào bụi gai. Thật là điều may mắn vô cùng, vì cũng nhờ bụi gai mà Linh kiếm ra bọn cháu.


- May mắn à? Điều đó cũng đúng phần nào. Nhưng ta thấy phần lớn là do lòng can đảm và óc thông minh của các cháu. Nhưng còn một điểm này quan trọng hơn hết, suýt ta quên khuấy đi mất. Nếu đã không có bóng ma thật thì các cháu đã trông thấy cái gì? Ai đã lên cầu thang mà không đụng tới các bậc thang, ai đã biến qua tường?


- Thưa ông Thanh tra, điều đó thật quá dễ – Linh đáp – Cháu xin phép ông đóng cửa để làm phòng tối.


Ông Thanh tra gật đầu. Linh bèn đóng cửa sổ và kéo kín hết các màn cửa. Phòng giấy bỗng chìm trong bóng tối.


- Xin ông thanh tra coi trên tường!


Ngay lúc đó, trên tường trắng đã hiện ra một vệt sáng xanh, trong đó bóng ma của Linh đang đứng, trên người phủ một chiếc khăn giường. Nó lướt theo bức tường rồi biến mất.


- Thực là kinh ngạc! – Ông Thanh tra nhìn nhận, trong khi Cảnh và Phúc dẹp màn và mở cửa sổ – Khi cần đến, cháu có thể chế tạo ra một con ma rất thần tình.


Rồi ông Thanh tra ngắm nghía cái dụng cụ mà Linh đưa ra, nó giống như một chiếc đèn bấm cỡ lớn.


- Thưa ông, đây là một kiểu đèn chiếu chạy bằng pin, dùng để chiếu những hình ảnh. Nếu mang nó chiếu lên tường một căn nhà có ma thì người ta tạo ra được một bóng ma chẳng khó khăn gì.


- Ta thấy rồi! Không có gì dễ bằng làm cho hình ảnh lướt trên cầu thang. Chắc rằng ông già Lâm Kiệt đã tặng dụng cụ này cho tên Thuận chứ gì?


- Thưa ông đúng ạ. Khi Thuận mang bộ râu giả vào, làm cho giọng nói trầm xuống và đưa mọi người vào trong biệt thự, thì hắn đã thủ sẵn cái máy này trong tay. Ai cũng tưởng là một chiếc đèn bấm thông thường. Ông Thuận chiếu hình lên tường tùy ý và khi vặn cái khuy này, hình sẽ dần dần biến đi.


Chính Châu cũng đã tự hỏi không biết bóng ma có thực hay không. Nhưng cháu nhận thấy ba điều : 1 – Phải có một người đứng bên ngoài biệt thự để hú lên ; 2 – Con chó Ba Bi không cảm thấy một vật linh dị ; 3 – Chỉ có một mình ông Thuận ở cạnh bà Ngọc Sương khi bà trông thấy bóng ma. Còn những sự việc khác là sơ đẳng.


Linh bỏ vào túi chiếc đèn chiếu mà ông Thuận đã bỏ lại cho cậu và nói với giọng khôi hài:


- Cái này là “Kỷ vật cho ba anh em chúng cháu” của con ma vùng Phú Lâm đây ạ!


Ông Thanh tra Duy Đức và ba cậu cả cười.




THÙY HƯƠNG
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




Chuổi Ngọc Trường Sinh - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chuổi Ngọc Trường Sinh   Chuổi Ngọc Trường Sinh - Page 2 I_icon13

Về Đầu Trang Go down
 
Chuổi Ngọc Trường Sinh
Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Similar topics
-
» Sinh Tố Chuối
» Sinh tố chuối trà xanh
» Sinh tố trái cây
» Sinh tố chanh dây với chuối
» Khoảnh khắc chuồn chuồn “trêu ngươi” ếch
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
daovien.net :: VƯỜN VĂN :: Truyện Sưu tầm :: Tủ sách Tuổi Hoa :: Hoa đỏ-