Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesVietUniĐăng kýĐăng Nhập
Bài viết mới
5 chữ by Tinh Hoa Yesterday at 22:27

Thơ Nguyên Hữu 2022 by Nguyên Hữu Yesterday at 16:16

Hơn 3.000 bài thơ tình Phạm Bá Chiểu by phambachieu Yesterday at 11:01

Thi tập "Chỉ là...Tình thơ" by Tú_Yên tv Thu 25 Apr 2024, 12:56

Trang thơ Tú_Yên (P2) by Tú_Yên tv Thu 25 Apr 2024, 12:51

Thơ Tú_Yên phổ nhạc by Tú_Yên tv Thu 25 Apr 2024, 12:46

LỀU THƠ NHẠC by Thiên Hùng Wed 24 Apr 2024, 11:55

Quán Tạp Kỹ - Đồng Bằng Nam Bộ by Thiên Hùng Wed 24 Apr 2024, 11:48

Trụ vững duyên thầy by Trà Mi Tue 23 Apr 2024, 07:34

Mái Nhà Chung by Trà Mi Tue 23 Apr 2024, 07:33

THIỀN TUỆ (diệt trừ đau khổ) by mytutru Tue 23 Apr 2024, 00:07

BÊN GIÒNG LỊCH SỬ 1940-1965 - LM CAO VĂN LUẬN by Trà Mi Mon 22 Apr 2024, 09:57

Nhận dạng phụ nữ giàu có by Trà Mi Mon 22 Apr 2024, 08:36

Bức tranh gia đình by Trà Mi Mon 22 Apr 2024, 08:09

Mẹo kho thịt by Trà Mi Mon 22 Apr 2024, 07:29

SẦU LY BIỆT by Phương Nguyên Sun 21 Apr 2024, 23:01

Trang Họa thơ Phương Nguyên 2 by Phương Nguyên Sun 21 Apr 2024, 22:56

Trang viết cuối đời by buixuanphuong09 Sun 21 Apr 2024, 06:38

Mức thù lao không ai dám nghĩ đến by Trà Mi Wed 17 Apr 2024, 11:28

KHÔNG ĐỀ by Phương Nguyên Wed 17 Apr 2024, 11:00

Cách xem tướng mạo phụ nữ ngoại tình, không chung thủy by mytutru Tue 16 Apr 2024, 11:59

Ở NHÀ MỘT MÌNH by Phương Nguyên Tue 16 Apr 2024, 09:59

HÁ MIỆNG CHỜ SUNG by Phương Nguyên Sun 14 Apr 2024, 13:29

Trang thơ vui Phạm Bá Chiểu by phambachieu Fri 12 Apr 2024, 15:48

Những Đoá Từ Tâm by Việt Đường Fri 12 Apr 2024, 15:32

Chết rồi! by Phương Nguyên Fri 12 Apr 2024, 13:57

ĐÔI BÀN TAY NGHỆ NHÂN by mytutru Thu 11 Apr 2024, 17:43

THẬN TRỌNG SIÊU LỪA by mytutru Wed 10 Apr 2024, 20:33

Không đánh, không mắng, không phạt, không có học sinh ưu tú by Trà Mi Wed 10 Apr 2024, 11:45

KHÓ NGỦ by Phương Nguyên Wed 10 Apr 2024, 01:46

Tự điển
* Tự Điển Hồ Ngọc Đức



* Tự Điển Hán Việt
Hán Việt
Thư viện nhạc phổ
Tân nhạc ♫
Nghe Nhạc
Cải lương, Hài kịch
Truyện Audio
Âm Dương Lịch
Ho Ngoc Duc's Lunar Calendar
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu

Share | 
 

 Thằng người gỗ - Carlo Collodi

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5  Next
Tác giảThông điệp
Trà Mi

Trà Mi

Tổng số bài gửi : 7112
Registration date : 01/04/2011

Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Thằng người gỗ - Carlo Collodi    Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 I_icon13Wed 12 Jun 2019, 09:28

Chương 10

Bọn người gỗ nhận được Bích cô nô là anh em với chúng.

Lúc Bích nô cô bước chân vào rạp những con người gỗ, thì một cuộc biến đổi bắt đầu.

Màn đã kéo lên và tuồng đã diễn. Trên sân khấu, thằng hề bận áo lát chả và thằng gù lưng đang gây lộn với nhau. Thường thường thì nó bạt tai và lấy gậy để choảng nhau. Đứng xem ở dưới, dân chúng cười nức nở khi nghe mấy người gỗ múa men và cãi lộn nhau như người thật đang lúc tranh biện.

Nhưng trong lúc ấy thì tự nhiên thằng hề không tiếp tục đóng trò nữa mà lại quay về phía khán giả, chỉ về phía một người đứng xem ở dưới.

- Trời ơi! Tôi ngủ hay thức đây? Có phải Bích nô cô đấy không?

Thằng gù lưng quả quyết:

- Chính Bích nô cô đấy!

Mấy người gỗ khác:

- Chính thật đấy mà!

Thế là chúng bỏ buồng hát, chạy ra và cùng la lớn một loạt:

- Chính Bích nô cô, Chính Bích nô cô … Bích nô cô vạn tuế…

Thằng hề nói:

- Đến đây Bích nô cô! Chúng ta đều là anh em gỗ với nhau cả! hãy lại đây mà quấn quýt lấy nhau.

Đối với những lời thân ái ấy, Bích nô cô chạy từ dưới đất lên dẫy ghế hàng đầu, bước lên đầu ông nhạc trưởng và xuất hiện giữa khán đài. Thật không thể nào tưởng tượng được. Bọn người gỗ chạy đến ôm lấy Bích nô cô, vuốt ve nó và bày tỏ không biết bao nhiêu cử chỉ thân mật nữa. Một cảnh tượng vô cùng cảm động.

Những khán giả đứng xem thấy tấn tuồng không diễn nữa thì la ó lên:

- Hãy diễn cho xong vở tuồng! Hãy diễn tiếp cho rồi.

Tiếng ồn ào mỗi lúc một tăng, bọn người gỗ đáng lẽ phải đóng nốt cho xong vở tuồng lại hò hét ầm ỹ. Chúng đặt Bích nô cô lên vai và công kênh đi.

Ngay lúc ấy thì ông chủ gánh hát đến. Ông ta người đẫy đà, mặt mày xấu xí. Chỉ trông thấy cũng đủ khiếp.

Ông có bộ râu ghê tởm đen như mực, dài đến chấm đất. Mỗi lần chân bước tới lại giẫm phải râu.

Khi ông chủ của bầy người gỗ tiến tới thì cả đoàn đều im bặt, không ai dám thốt một lời.

Tiếng ruồi bay tưởng cũng nghe rõ.

Đám người gỗ đều cầm cập run lên như những chiếc lá trước cơn gió thổi.

Ông chủ gánh hát cất giọng ồ ồ như tiến quỷ sứ đang nghẹt mũi:

- Tại sao mày lại làm náo động cả rạp hát của tao như thế?

- Thưa đại vương, không phải lỗi tại con.

- Im! Chiều nay bọn ngươi sẽ biết!

Khi vở tuồng tiếp tục diễn xong, ông chủ đi xuống nhà bếp. Bấy giờ vào lúc sửa soạn bữa ăn. Một con cừu đang quay trên lò lửa. Vì thiếu củi để quay cho thật chín, thật vàng, ông Nuốt Lửa mới gọi thằng hề và thằng gù lưng đến mà bảo:

- Đem thằng người gỗ đến đây cho tao. Hiện tao đang treo cổ nó trên một chiếc đinh. Chừng như thứ gỗ thằng ấy khô và đượm lắm. Tao chắc bỏ nó vào đây mà đốt để quay thì thật tuyệt.

Thằng hề và thằng gù lưng đang còn lưỡng lự, nhưng khi trông thấy cặp mắt hung dữ của ông chủ, thì chúng liền ngoan ngoãn vâng lời, và chỉ trong chốc lát, chúng đã trở lại nhà bếp, tay ẵm Bích nô cô. Bích nô cô đang quằn quại như con lươn vừa ra khỏi mặt nước. Nó kêu cầu cứu với một giọng thất vọng:

- Bố ơi! Bố thân mến của con ơi! Bố cứu con với, con không muốn chết, con không muốn chết!
Về Đầu Trang Go down
Phương Nguyên

Phương Nguyên

Tổng số bài gửi : 4777
Registration date : 23/03/2013

Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Thằng người gỗ - Carlo Collodi    Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 I_icon13Wed 12 Jun 2019, 20:38

Trà Mi đã viết:
Chương 10

Bọn người gỗ nhận được Bích cô nô là anh em với chúng.

Lúc Bích nô cô bước chân vào rạp những con người gỗ, thì một cuộc biến đổi bắt đầu.

Màn đã kéo lên và tuồng đã diễn. Trên sân khấu, thằng hề bận áo lát chả và thằng gù lưng đang gây lộn với nhau. Thường thường thì nó bạt tai và lấy gậy để choảng nhau. Đứng xem ở dưới, dân chúng cười nức nở khi nghe mấy  người gỗ múa men và cãi lộn nhau như người thật đang lúc tranh biện.

Nhưng trong lúc ấy thì tự nhiên thằng hề không tiếp tục đóng trò nữa mà lại quay về phía khán giả, chỉ về phía một người đứng xem ở dưới.

- Trời ơi! Tôi ngủ hay thức đây? Có phải Bích nô cô đấy không?

Thằng gù lưng quả quyết:

- Chính Bích nô cô đấy!

Mấy người gỗ khác:

- Chính thật đấy mà!

Thế là chúng bỏ buồng hát, chạy ra và cùng la lớn một loạt:

- Chính Bích nô cô, Chính Bích nô cô … Bích nô cô vạn tuế…

Thằng hề nói:

- Đến đây Bích nô cô! Chúng ta đều là anh em gỗ với nhau cả! hãy lại đây mà quấn quýt lấy nhau.

Đối với những lời thân ái ấy, Bích nô cô chạy từ dưới đất lên dẫy ghế hàng đầu, bước lên đầu ông nhạc trưởng và xuất hiện giữa khán đài. Thật không thể nào tưởng tượng được. Bọn người gỗ chạy đến ôm lấy Bích nô cô, vuốt ve nó và bày tỏ không biết bao nhiêu cử chỉ thân mật nữa. Một cảnh tượng vô cùng cảm động.

Những khán giả đứng xem thấy tấn tuồng không diễn nữa thì la ó lên:

- Hãy diễn cho xong vở tuồng! Hãy diễn tiếp cho rồi.

Tiếng ồn ào mỗi lúc một tăng, bọn người gỗ đáng lẽ phải đóng nốt cho xong vở tuồng lại hò hét ầm ỹ. Chúng đặt Bích nô cô lên vai và công kênh đi.

Ngay lúc ấy thì ông chủ gánh hát đến. Ông ta người đẫy đà, mặt mày xấu xí. Chỉ trông thấy cũng đủ khiếp.

Ông có bộ râu ghê tởm đen như mực, dài đến chấm đất. Mỗi lần chân bước tới lại giẫm phải râu.

Khi ông chủ của bầy người gỗ tiến tới thì cả đoàn đều im bặt, không ai dám thốt một lời.

Tiếng ruồi bay tưởng cũng nghe rõ.

Đám người gỗ đều cầm cập run lên như những chiếc lá trước cơn gió thổi.

Ông chủ gánh hát cất giọng ồ ồ như tiến quỷ sứ đang nghẹt mũi:

- Tại sao mày lại làm náo động cả rạp hát của tao như thế?

- Thưa đại vương, không phải lỗi tại con.

- Im! Chiều nay bọn ngươi sẽ biết!

Khi vở tuồng tiếp tục diễn xong, ông chủ đi xuống nhà bếp. Bấy giờ vào lúc sửa soạn bữa ăn. Một con cừu đang quay trên lò lửa. Vì thiếu củi để quay cho thật chín, thật vàng, ông Nuốt Lửa mới gọi thằng hề và thằng gù lưng đến mà bảo:

- Đem thằng người gỗ đến đây cho tao. Hiện tao đang treo cổ nó trên một chiếc đinh. Chừng như thứ gỗ thằng ấy khô và đượm lắm. Tao chắc bỏ nó vào đây mà đốt để quay thì thật tuyệt.

Thằng hề và thằng gù lưng đang còn lưỡng lự, nhưng khi trông thấy cặp mắt hung dữ của ông chủ, thì chúng liền ngoan ngoãn vâng lời, và chỉ trong chốc lát, chúng đã trở lại nhà bếp, tay ẵm Bích nô cô. Bích nô cô đang quằn quại như con lươn vừa ra khỏi mặt nước. Nó kêu cầu cứu với một giọng thất vọng:

- Bố ơi! Bố thân mến của con ơi! Bố cứu con với, con không muốn chết, con không muốn chết!

Bích nô cô ơi là Bích nô cô Crying or Very sad
Về Đầu Trang Go down
Trà Mi

Trà Mi

Tổng số bài gửi : 7112
Registration date : 01/04/2011

Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Thằng người gỗ - Carlo Collodi    Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 I_icon13Thu 13 Jun 2019, 07:50

Phương Nguyên đã viết:
Trà Mi đã viết:
Chương 10

Bọn người gỗ nhận được Bích cô nô là anh em với chúng.

Lúc Bích nô cô bước chân vào rạp những con người gỗ, thì một cuộc biến đổi bắt đầu.

Màn đã kéo lên và tuồng đã diễn. Trên sân khấu, thằng hề bận áo lát chả và thằng gù lưng đang gây lộn với nhau. Thường thường thì nó bạt tai và lấy gậy để choảng nhau. Đứng xem ở dưới, dân chúng cười nức nở khi nghe mấy  người gỗ múa men và cãi lộn nhau như người thật đang lúc tranh biện.

Nhưng trong lúc ấy thì tự nhiên thằng hề không tiếp tục đóng trò nữa mà lại quay về phía khán giả, chỉ về phía một người đứng xem ở dưới.

- Trời ơi! Tôi ngủ hay thức đây? Có phải Bích nô cô đấy không?

Thằng gù lưng quả quyết:

- Chính Bích nô cô đấy!

Mấy người gỗ khác:

- Chính thật đấy mà!

Thế là chúng bỏ buồng hát, chạy ra và cùng la lớn một loạt:

- Chính Bích nô cô, Chính Bích nô cô … Bích nô cô vạn tuế…

Thằng hề nói:

- Đến đây Bích nô cô! Chúng ta đều là anh em gỗ với nhau cả! hãy lại đây mà quấn quýt lấy nhau.

Đối với những lời thân ái ấy, Bích nô cô chạy từ dưới đất lên dẫy ghế hàng đầu, bước lên đầu ông nhạc trưởng và xuất hiện giữa khán đài. Thật không thể nào tưởng tượng được. Bọn người gỗ chạy đến ôm lấy Bích nô cô, vuốt ve nó và bày tỏ không biết bao nhiêu cử chỉ thân mật nữa. Một cảnh tượng vô cùng cảm động.

Những khán giả đứng xem thấy tấn tuồng không diễn nữa thì la ó lên:

- Hãy diễn cho xong vở tuồng! Hãy diễn tiếp cho rồi.

Tiếng ồn ào mỗi lúc một tăng, bọn người gỗ đáng lẽ phải đóng nốt cho xong vở tuồng lại hò hét ầm ỹ. Chúng đặt Bích nô cô lên vai và công kênh đi.

Ngay lúc ấy thì ông chủ gánh hát đến. Ông ta người đẫy đà, mặt mày xấu xí. Chỉ trông thấy cũng đủ khiếp.

Ông có bộ râu ghê tởm đen như mực, dài đến chấm đất. Mỗi lần chân bước tới lại giẫm phải râu.

Khi ông chủ của bầy người gỗ tiến tới thì cả đoàn đều im bặt, không ai dám thốt một lời.

Tiếng ruồi bay tưởng cũng nghe rõ.

Đám người gỗ đều cầm cập run lên như những chiếc lá trước cơn gió thổi.

Ông chủ gánh hát cất giọng ồ ồ như tiến quỷ sứ đang nghẹt mũi:

- Tại sao mày lại làm náo động cả rạp hát của tao như thế?

- Thưa đại vương, không phải lỗi tại con.

- Im! Chiều nay bọn ngươi sẽ biết!

Khi vở tuồng tiếp tục diễn xong, ông chủ đi xuống nhà bếp. Bấy giờ vào lúc sửa soạn bữa ăn. Một con cừu đang quay trên lò lửa. Vì thiếu củi để quay cho thật chín, thật vàng, ông Nuốt Lửa mới gọi thằng hề và thằng gù lưng đến mà bảo:

- Đem thằng người gỗ đến đây cho tao. Hiện tao đang treo cổ nó trên một chiếc đinh. Chừng như thứ gỗ thằng ấy khô và đượm lắm. Tao chắc bỏ nó vào đây mà đốt để quay thì thật tuyệt.

Thằng hề và thằng gù lưng đang còn lưỡng lự, nhưng khi trông thấy cặp mắt hung dữ của ông chủ, thì chúng liền ngoan ngoãn vâng lời, và chỉ trong chốc lát, chúng đã trở lại nhà bếp, tay ẵm Bích nô cô. Bích nô cô đang quằn quại như con lươn vừa ra khỏi mặt nước. Nó kêu cầu cứu với một giọng thất vọng:

- Bố ơi! Bố thân mến của con ơi! Bố cứu con với, con không muốn chết, con không muốn chết!

Bích nô cô ơi là Bích nô cô Crying or Very sad

hổng sao đâu, nhân vật chánh mờ tỷ :laughing15:
Về Đầu Trang Go down
Trà Mi

Trà Mi

Tổng số bài gửi : 7112
Registration date : 01/04/2011

Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Thằng người gỗ - Carlo Collodi    Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 I_icon13Sat 15 Jun 2019, 14:09

Chương 11

Bích nô cô được Nuốt Lửa tha khỏi chết.

Ông chủ rạp, bộ tịch hung tợn, ghê gớm nhất là bộ râu. Nó giống cả một cái khăn bàn, che từ trên ngực xuống đến chân. Nhưng thật ra ông không phải là người độc ác. Chứng cớ là khi nghe Bích nô cô vùng vẫy kêu la:

- Con không muốn chết, con không muốn chết!

Thì ông cảm động vô cùng và thương xót nó.

Cố nén một lúc, nhưng sau không thể dừng được, ông liền hắt hơi mấy cái rõ hơn.

Nãy giờ thằng hề đứng một xó, gập đôi mình lại và buồn hiu như cây liễu rũ, nay nghe tiếng hắt hơi, nó bỗng vui vẻ và nghiêng về phía Bích nô cô bảo nhỏ:

- Bạn mình ơi! Điềm lành rồi đấy! Chủ tao hắt hơi nghĩa là chủ tao cảm động, chủ tao thương hại bạn mình. Thế là bạn mình thoát nạn rồi đó!

Ai cũng biết rằng người đời mỗi khi cảm động thường hay khóc, hoặc giã vờ chùi nước mắt, nhưng Nuốt Lửa, trái lại, có một cái tật là hay hắt hơi. Đó cũng là một cách như bao nhiêu cách khác để tỏ cho những kẻ chung quanh biết tấm lòng đa cảm của mình.

Sau khi hắt hơi xong, ông chủ gánh hát vẫn làm ra bộ dữ tợn hỏi Bích nô cô:

- Hãy còn khóc nữa thôi? Tiếng kêu la của mày làm tao khó chịu cả bao tử, tuột tao như quặn đau! Ách xì! … Ách xì!...

Ông hắt hơi liên tiếp hai lần nữa.

- Cầu trời phù hộ cho đại vương.

- Bố mày còn sống chứ?

- Bố con còn sống. Mẹ con thì chưa bao giờ con biết đến.

- Nếu tao ném mày vào lửa thì chắc là bố mày đau khổ lắm nhỉ? Tao thương hại cho mày! Ách xì!... Ách xì! …. Ông lại hắt hơi luôn ba lần nữa.

- Cầu trời phù hộ cho đại vương.

- Cám ơn! Nhưng mà mày cũng thương tao với chứ! Tao không có củi để quay cừu đây này! Mày đã làm cho tao thương hại tình cảnh mày thì tao tha cho mày đó. Nhưng nếu tha cho mày thì tao cũng phải bắt một thằng người gỗ khác trong đoàn ca kịch của tao để thay vào.Cảnh sát đâu?

Nghe gọi, hai viên cảnh sát bằng gỗ cao và gầy, đầu đội mũ, tay cầm gươm chạy lại;

Nuốt Lửa cất giọng ồ ồ nói:

- Bắt thằng hề này, trói cổ nó lại và ném vào lửa. Tao muốn cừu quay cho thật chín.

Hãy tưởng tượng thằng hề trong lúc ấy, nó khiếp quá lăn dài ra đất. Bích nô cô thấy thế, quỳ xuống chân ông chủ gánh hát khóc sướt mướt, đến nỗi ướt cả chòm râu của ông ta. Nó rên rĩ:

- Xin ông hãy rộng lòng thương xót.

Nuốt Lửa:

- Ở đây không có ai là ông cả.

- Xin đại nhân rộng lòng thương xót.

Nuốt Lửa:

- Ở đây không có ai là đại nhân cả.

- Xin Cụ Lớn rộng lòng thương xót.

Nghe hai tiếng “Cụ Lớn”, ông chủ gánh hát há rộng mồm ra. Bây giờ trông ông có vẻ hiền hậu và bặt thiệp lắm. Ông nói với Bích nô cô:

- Con muốn gì nhỉ?

- Xin Cụ Lớn rộng lòng tha cho thằng hề này.

- Không thể nào tha cho nó được. Vì tao đã tha mày thì tao phải bỏ nó vào lò để quay cho chín cừu của tao!

Bích nô cô đáp một giọng tự phụ:

- Thế thì đã có cái mũ bằng ruột bánh này!

Nó vừa nói vừa ném mũ xuống đất:

- Việc phải thì phải làm chứ! Cảnh sát đâu? Trói cái mũ này lại bỏ vào bếp cho tao! Để cho một người bạn của tao phải chết thì thật là vô lý.

Những lời ấy, nói với một giọng hùng dũng, mạnh mẽ khiến cho những đám người gỗ có mặt tại đó cũng phải rơi lệ.

Nuốt Lửa, ban đầu cố giữ nét mặt lạnh lùng như băng tuyết, nhưng lần lần cũng cảm động và hắt hơi luôn bốn năm lần, đoạn đưa hai tay ra vẫy Bích nô cô đến:

- Con là một đứa bé ngoan lắm! Hãy lại đây mà ôm lão.

Bích nô cô chạy lại và như một con sóc, nó leo lên chòm râu của ông chủ hát và hôn một cái vào chót mũi của ông ta.

Thằng hề hỏi một giọng nho nhỏ:

- Thế con cũng được tha chứ?

- Ừ! Mày cũng được tha.

Ông lắc đầu và thở dài:

- Thôi được! Hôm nay tao hãy tạm ăn thịt cừu sống vậy. Nhưng lần khác chúng bây hãy coi chừng! Đứa nào rơi vào tay tao thì phải biết!

Cái tin ân xá ấy đưa ra, tất cả bọn người gỗ đều kéo cả ra sân khấu, thắp đèn lên như một buổi dạ hội và cùng vui đùa nhảy nhót với nhau mãi đến trời sáng hẳn cũng vẫn còn nhảy.
Về Đầu Trang Go down
Trà Mi

Trà Mi

Tổng số bài gửi : 7112
Registration date : 01/04/2011

Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Thằng người gỗ - Carlo Collodi    Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 I_icon13Mon 17 Jun 2019, 07:52

Chương 12

Nuốt Lửa cho Bích Nô Cô năm đồng tiền vàng để đem về cho bố Gia Bích.

Qua ngày hôm sau, Nuốt Lửa gọi Bích nô cô đến để hỏi chuyện:

- Tên bố mày là gì?

- Dạ, Gia Bích.

- Làm nghề gì?

- Dạ, nghề nghèo khổ.

- Nghề ấy có kiếm được khá tiền không?

- Dạ kiếm được nhiều ít thì con không rõ, nhưng bố con không bao giờ có lấy một đồng xu dính túi. Bố con chỉ có cái áo bành tô đã cũ, cũ nhiều lắm. Nhưng đến khi không có tiền để mua sách vần cho con, bố con phải bán quách nó đi. Nghĩ đến điều ấy rõ cũng thảm thương thật!

- Khốn khổ chưa! Làm lão thương hại quá. Đây, năm đồng tiền vàng đây! Chạy mau về nhà mà đưa cho bố mày và nói tao gửi lời thăm nhé!

Lẽ tất nhiên là Bích nô cô nhiệt liệt cảm tạ ông Nuốt Lửa. Nó hết ôm người gỗ này đến ôm người gỗ kia, không sót một đứa nào cả, cho đến cả mấy viên cảnh sát nữa!

Nỗi vui mừng không sao kể xiết, nó từ giã mọi ngươờ để ra về. Nhưng mới đi được chừng năm trăm thước, nó gặp một chú Chồn và một chú Mèo đang khập khểnh dựa vào nhau để đi, như hai người bạn nương tựa nhau trong cơn hoạn nạn.

Chú Chồn dựa vào chú Mèo, còn chú Mèo để cho chú Chồn dẫn đường.

- Chào bác Bích nô cô!

Chú Chồn cúi đầu lễ phép chào.

- Sao hai người lại biết ta?

- Tôi quen với thân phụ bác lắm.

- Ngươi gặp bố của ta ở đâu?

- Tôi gặp bố của bác chiều hôm qua, ngồi trước thềm nhà.

- Lúc ấy bố ta đang làm gì thế?

- Đang run lên vì rét, chỉ tại ông cụ chỉ mặc có một cái áo sơ mi thôi.

- Tội nghiệp cho bố ta chưa? Nhưng nhờ trời từ hôm nay trở đi, bố ta không còn lạnh run như thế nữa.

- Vì sao thế?

- Vì hôm nay ta đã trở thành một nhà quý phái rồi.

- Bác mà quý phái à?

Chú Chồn cười một giọng kiêu ngạo, Chú Mèo cũng cười theo, nhưng muốn Bích nô cô khỏi biết, nó lấy hai chân trước, giả vờ vuốt lại chòm râu mép cho láng.

Bích nô cô nổi giận nói:

- Có gì mà đáng cười đâu? Ta không muốn làm cho bọn ngươi chảy nước miếng làm gì, chứ hiện ta có năm đồng tiền vàng ở trong túi ta đây này.
Nói đoạn nó móc túi lấy ra khoe số tiền của ông Nuốt Lửa đã cho nó. Nghe những đồng tiền vàng kêu rổn rảng êm tai quá, chú Chồn tự nhiên duỗi chân ra, còn chú Mèo mở lớn cặp mắt như hai ngọn đèn xanh, nhưng nó nhắm ngay lại nên Bích nô cô không hay biết gì cả.

- Bây giờ bác định dùng số tiền làm gì nhỉ?

- Trước hết, ta mua cho ông bố ta một cái áo bành tô mới bằng vàng, bằng bạc, nút bằng kim cương, rồi ta lại mua một quyển sách vần cho ta nữa.

- Mua sách vần cho bác?

- Đích thị rồi! Vì ta thích đến trường để học tập.

- Cầu trời Phật phù hộ cho bác! Chỉ vì ham mê đèn sách mà tôi đến nỗi gãy mất một chân.

- Cầu trời Phật phù hộ cho bác! Chỉ vì ham mê đèn sách mà tôi đến nỗi mù mất cả cặp mắt.

Trong lúc ấy một con sáo già đậu trên cái hàng rào gần đấy hót lên mấy tiếng và nói:

- Bích nô cô! Đừng nghe những lời khuyên can của bọn nó. Bằng không, ngươi sẽ hối hận.

Thương hại cho sáo già! Nó đừng nói có phải hơn không! Chú Mèo đánh phóc một cái nhảy lên chụp cổ sáo già nhai một miếng nuốt trọn cả xương thịt lẫn lông lá.

Sau khi ăn và rửa miệng xong, chú Mèo lại nhắm mắt đóng trò mù như trước.

- Tội nghiệp cho sáo già chưa? Sao ngươi lại tàn nhẫn với nó như vậy?

- Tôi muốn cho nó một bài học để bạn sau đừng có dính líu đến công việc của người khác.

Đi được nửa đường thì bỗng dưng chú Mèo dừng lại nói với Bích nô cô:

- Bác có muốn giàu to không?

- Ngươi nói thế nghĩa là gì?

- Nghĩa là bác có muốn năm đồng tiền quèn ấy biến thành trăm, thành nghìn, vài nghìn không?

- Lạy Trời, lạy Phật! Nhưng phải làm thế nào mới được chứ?

- Rất giản dị. Bác đừng về nhà nữa. Hãy đi theo chúng tôi.

- Nhưng mà đi đâu?

- Đến xứ Phĩnh Phờ.

Bích nô cô nghĩ ngợi một lát rồi tỏ vẻ quả quyết:

- Không! Không thể nào đi được! Giờ đây ta đã gần tới nơi rồi, ta muốn vào nhà ngay kẻo bố ta đợi. Hôm qua ta không về, ông bố ta đã sầu não biết bao! Ta rõ là một đứa con bất hiếu. Dế Mèn đã nói với ta một câu rất có lý: “Trên đời này, những đứa trẻ nào không biết vâng lời cha mẹ thì không bao giờ được sung sướng”.

Chính ta cũng công nhận điều đó là đúng. Vì ta đã từng gặp nhiều điều không may rồi. Như chiều hôm qua ở trong nhà ông Nuốt Lửa, ta đã gặp một sự nguy hiểm, nghĩ đến cũng đủ rùng mình.

Chú Chồn nói:

- Thế thì bác cứ làm theo ý bác, có gì thì đáng kiếp bác!

Chú Mèo lập lại:

- Đáng kiếp bác!

- Bích nô cô! Bác hãy nghĩ cho kỹ! Bác đã từ chối một cái tài sản lớn đó!
Năm đồng tiền vàng mà chỉ trong một hôm là thành hai nghìn lập tức!

Chú Mèo lập lại:

- Hai nghìn lập tức!

Bích nô cô lấy làm ngạc nhiên, mồm há hốc ra:

- Tại sao tiền lại chống tăng lên thế?

Chú Chồn nói:

- Để tôi cắt nghĩa cho mà nghe nhé! Nên biết rằng ở xứ Phĩnh phờ, có một cánh đồng linh thiêng tên gọi là cánh đồng Huyền Diệu. Bác chỉ việc đến đó đào một lỗ nho nhỏ, đoạn bỏ vào một đồng tiền chẳng hạn. Xong xuôi rồi bác lấp đất lên, tưới vào hai gáo nước và bỏ lên một nắm muối. Chiều lại cứ việc về nhà nằm ngủ. Đêm ấy đồng tiền sẽ nảy mầm, mộc cây và trổ hoa. Qua hôm sau trở dậy, chạy đến cánh đồng Huyền Diệu để xem, bác sẽ trông thấy những gì nhỉ? Thấy một nhánh cây tươi tốt đầy cả tiền vàng, khác nào những hạt lúa trong những mùa lúa tháng sáu.

Bích nô cô vẫn ngạc nhiên hỏi:

- Nếu thế thì ta chôn năm đồng tiền ở cánh đồng ấy, ngày hôm sau sẽ biến thành bao nhiều cả thảy?

Chú Chồn đáp:

- Cái toán ấy có gì là khó khăn đâu! Ví dụ một trự sinh sản được một chẹn năm trăm trự, thì chỉ việc đem năm trăm mả nhân năm, thế là qua hôm sau bác có hai nghìn năm trăm trự sáng ngời và kêu rổn rảng.

Bích nô cô vừa nhảy nhót, vừa la lên:

- Lạ kỳ thật! Lạ kỳ thật! Nếu ta mà có được số tiền ấy, ta chỉ giữ lấy hai nghìn còn năm trăm thì cho các ngươi đó!

Chú Chồn ra dáng khinh thường:

- Cho chúng tôi à! Nhờ trời phù hộ cho bác!

Chú Mèo lặp lại:

- Nhờ trời phù hộ cho bác.

- Còn chúng tôi chỉ lo làm giàu cho kẻ khác, chứ không bao giờ nghĩ đến lợi riêng.

Chú mèo lặp lại:

- Chỉ làm giàu cho kẻ khác.

Bích nô cô tự nghĩ:

- Rõ bọn này thật khá khen!

Tức thì nó quên hẳn bố nó, quên hẳn cái áo bành tô mới, quên hẳn quyển sách vần, quên hẳn những điều dự định tốt đẹp.

Nó nói với hai con kia:
- Thôi để ta cùng đi với!
Về Đầu Trang Go down
Trà Mi

Trà Mi

Tổng số bài gửi : 7112
Registration date : 01/04/2011

Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Thằng người gỗ - Carlo Collodi    Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 I_icon13Wed 19 Jun 2019, 07:01

Chương 13

Quán Tôm Đỏ.

Chúng đi mãi ….đi mãi …. Đi rất lâu. Chiều lại thì đến quán Tôm Đỏ. Chúng đều mệt nhoài cả.

Chú Chồn nói:

- Chúng ta hãy dừng chân lại đây chốc lát đã … Chúng ta cần ăn uống, nghỉ ngơi đôi chút. Nửa đêm chúng ta sẽ thức dậy để đi, và rạng ngày thì đến cánh đồng Huyền Diệu.

Lúc vào quán, chúng ngồi chung với nhau một bàn. Không một con nào ra dáng thích ăn cho lắm.

Tội nghiệp, Mèo ta đau bao tử nên chỉ ăn có ba mươi lăm con cá hồng đánh “sốt” cà chua, bốn khúc dồi trộn phó mách. Vì bốn khúc dồi chưa được thấm, nên nó gọi bồi đến ba, bốn lần để đem thêm bơ và phó mach.

Chú Chồn cũng muốn xực một vài thứ gì chơi, nhưng vì thầy thuốc bắt buộc nó kiêng cữ hết sức khắc nghiệt nên nó chỉ ăn qua quýt có một con thỏ rừng kèm theo những con gà mái, gà con. Ăn xong các món ấy, vì muốn đổi món cho lạ miệng, nó ăn thêm: chim đa, chim sáo, thỏ nhà, ếch nhái, tắt kè nấu với khoai và nho. Ngoài các thứ ấy nó chẳng còn thiết ăn món gì nữa. Nó nói nó ghét các thức ăn lắm vì nào nó có ăn được gì đâu!

Nhưng chính thật Bích nô cô mới ít ăn hơn cả. Nó chỉ dùng có vài trái cây, một ít bánh, còn bao nhiêu bỏ lại trong dĩa. Tâm trí nó đang mãi nghĩ đến cánh đồng Huyền Diệu, mang nặng những trự tiền vàng.

Ăn uống xong, chú Chồn nói với chủ quán:

- Sửa soạn cho chúng tôi hai cái phòng tử tế. Một cái dành riêng cho Ngài Bích nô cô đây, còn cái kia cho bạn tôi và tôi. Trước khi từ giã chốn này, chúng tôi muốn ngủ một giấc đã. Nhưng đến khuya, ông nhớ đánh thức chúng tôi dậy để lên đường nhé!

Chủ quán đáp:

- vâng ạ.

Nhưng y đưa mắt nhìn Chú Chồn và Chú Mèo để nháy nhó như muốn tỏ cho chúng biết là y đã đồng ý rồi đó!

Bích nô cô vừa ngã lưng ngủ đã nằm mộng liền. Nó tự thấy mình ở giữa một cánh đồng trồng đầy cây nặng trĩu những chẹn kết bằng đồng tiền vàng. Nhưng trự tiền vàng, gió thổi đưa qua đưa lại chạm vào nhau kêu lanh lảnh như có ý bảo:

-Ai muốn hái thì cứ hái!

Nhưng trong lúc Bích nô cô với tay ra để lấy một nắm tiền bỏ vào túi thì bỗng nó giật mình tỉnh giấc. Có ai gõ ba tiếng thật mạnh ở ngoài cửa phòng.

Ông chủ quán đến báo tin cho nó biết là đã được nửa đêm.

Bích nô cô hỏi:

- Thế mấy ông bạn của tôi đã sửa soạn xong chưa?

- Hai ông ấy đi đã được hai tiếng đồng hồ rồi!

- Sao mà họ đi gấp dữ vậy kìa?

- Dạ, vì ông Mèo nhận được điện tín về việc người con trưởng của ông ta mắc chứng lạnh chân có lẽ nguy đến tính mệnh.

- Thế họ đã trả tiền ăn chưa?

- Sao! Dạ, họ đều là những người lễ độ cả, đâu dám làm điều xúc phạm đến Ngài như thế?

Bích nô cô lắc đầu nói:

- Rõ khổ! Việc xúc phạm ấy lại càng hay cho tôi chứ sao!

Đoạn nó hỏi:

- Thế họ có hẹn gặp tôi ở đâu không?

- Dạ, ngày mai, ở cánh đồng Huyền Diệu lúc rạng trời.

Bích nô cô lấy một đồng tiền vàng ra trả tiền bữa ăn của nó và của hai đứa kia.

Nó phải sờ soạn mà đi, vì ngoài trời sương mù dầy đặc, cách vài ba thước nhìn đã không trông thấy. Giữa cánh đồng quê, cảnh vật im lìm không nghe lấy một tiếng lá động. Một vài con chim ăn đêm bay từ hàng giậu nọ sang hàng giậu kia, cánh chạm vào mũi Bích nô cô, làm nó hoảng sợ, nhảy thụt lùi một bước và cất tiếng hỏi:

- Ai đó?

Xa xa từ các rặng đồi tiếng dội vọng lại:

- Ai đó? Ai đó?

Đi được một đoạn nữa, nó thấy ở gốc cây, một con vật nhỏ, từ thân hình tiết ra một thứ ánh sáng mờ đục như ngọn đèn xanh.

Bích nô cô hỏi:

- Ngươi là ai?

Con vật ấy đáp một giọng nho nhỏ như từ cõi âm đưa lại:

- Ta là linh hồn của Dế Mèn biết nói đây!

- Thế mày muốn gì ta?

- Ta muốn khuyên ngươi một điều: Ngươi hãy trở về đưa bốn đồng tiền còn
lại cho bố ngươi. Bố ngươi đang than khóc vì nỗi ngươi vắng mặt.

- Ngày mai bố ta đã trở nên một phú ông rồi, mày biết không? Vì bốn đồng tiền này rồi sẽ biến thành hai nghìn.

- Ngươi đừng nên quá tin! Những kẻ nào hứa chỉ trong một ngày làm cho ngươi trở nên giàu có, nếu không phải là những thằng điên thì cũng chỉ là những thằng bợm mà thôi. Ngươi hãy nghe lời ta mà trở lại nhà cho sớm.

- Nhưng trái lại, tao vẫn muốn đi nữa!

- Trời đã khuya!

- Tao muốn đi nữa!

- Trời tối!

- Tao muốn đi nữa!

- Đầy những nguy hiểm!

- Tao muốn đi nữa!

- Ngươi nên nhớ rằng những đứa trẻ có tính tự phụ, chỉ làm theo ý mình, chẳng chóng thì chầy, thế nào cũng hối hận.

- Rõ khéo nhiều chuyện! Thôi tao chào mày.

- Chào ngươi! Cầu trời phù hộ cho ngươi đừng gặp rủi ro, đừng gặp quân trộm cướp.

Nói xong, Dế Mèn biết nói biến mất như ai vừa vụt thổi tắt đèn. Con đường trở lại tối mò như trước.
Về Đầu Trang Go down
Trà Mi

Trà Mi

Tổng số bài gửi : 7112
Registration date : 01/04/2011

Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Thằng người gỗ - Carlo Collodi    Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 I_icon13Wed 26 Jun 2019, 11:05

Chương 14

Vì không nghe lời khuyên can của Dế Mèn nên Bích nô cô bị bọn cướp đón đường.

Bích nô cô vừa đi vừa nghĩ thầm:

- Trẻ con kể cũng khổ thật! Ai la, ai nói cũng được, ai khuyên can cũng được, ai cũng muốn lên mặt làm cha, làm thầy cả. Cho đến cái con Dế Mèn ấy cũng vậy. Và cũng vì không nghe lời con Dế ấy mà mình đã gặp nhiều tai họa. Theo nó thì mình rồi sẽ gặp quân cướp nữa. Cũng may mình không tin là có cướp và cũng chẳng bao giờ mình tin rằng có cướp. Theo ý mình kẻ cướp chỉ là cha mẹ bịa đặt ra để nhát con trẻ mỗi khi chúng muốn ra đường lúc đêm khuya; còn mình, nếu mình gặp quân cướp thì xem mình phải làm gì bây giờ! Mình sẽ đến trước mặt chúng và nói:" Các bác kẻ cướp ơi! Các bác muốn gì ư? Các bác có biết đối với ta đây các bác không thể đùa bỡn như thế được đâu! các bác cứ thẳng đường mà đi thì hơn ".

- Mình nói một giọng nghiêm nghị như thế thì bọn cướp tồi bại ấy sẽ phải co giò chạy như gió. Nhưng nếu chúng nó không chịu chạy thì sao? Thì mình phải chạy vậy. và như thế này thì …

Bích nô cô chưa lý luận xong, thì trong lúc ấy nghe có tiếng động nhè nhẹ, nó ngảnh lui liền thấy trong bóng tối có hai người đen ngòm, trên đầu trùm hai cái bao đựng than, đang đuổi theo nó, vừa chạy vừa nhảy ở đầu mấy ngón chân như ma quỷ.

Bích nô cô nghĩ thầm:

- Thôi, đích thị là quân cướp rồi.

Không biết nên cất bốn đồng tiền vào đâu, nó ngậm vào mồm, dấu dưới lưỡi, rồi đâm đầu chạy. Nhưng nó vừa chạy được một bước, thì cánh tay bị níu lại và nghe một tiếng hét dữ dội:

- Muốn sống đưa tiền đây!

Bích nô cô trả lời không được vì mồm nó mắc ngậm mấy đồng tiền. Nó chỉ múa máy và ú ớ để tỏ cho hai thằng kia biết ( tuy chúng nó trùm kín đầu nhưng có moi hai lỗ hổng để nhìn ra cho tiện) nó chỉ là một thằng người gỗ nghèo xơ nghèo xác không có lấy một đồng tiền dính túi.

Hai thằng kẻ cướp vẫn dọa:

- Thôi đừng nhiều lời nữa! Chúng tao chỉ muốn lấy tiền thôi!
Bích nô cô lắc đầu và đưa tay ra dấu là nó không có.

Thằng cướp lớn nói:

- Đưa tiền ra không tao giết chết bây giờ!

Thằng nhỏ lặp lại:

- Giết chết!

- - Giết xong giết cả bố nó nữa!

- Giết cả bố nó nữa!

Bích nô cô la lên một giọng thất vọng:

- Không! Không! Đùng giết bố tôi.

Trong khi nó la, mấy đồng tiền trong miệng nó kêu rổn rảng.

- À quân kẻ cướp! Mày dấu mấy đồng tiền ở dưới lưỡi của mày à? Nhổ ra mau!

Bích nô cô vẫn không nhúc nhích.

- Mày giả điếc hử? Một chốc nữa mày sẽ coi tao! Chúng tao sẽ làm cho mày phải nhổ ra cho mà xem.

Một thằng chụp lấy chóp mũi Bích nô cô, một thằng cầm lấy càm nó kéo thật mạnh để nó phải há mồm ra, nhưng vẫn vô hiệu. Miệng Bích nô cô ngậm chặt như ai lấy đinh đóng khít lại.

Thằng cướp nhỏ lấy ra một con dao định thọc cái lưỡi vào mồm Bích nô cô mà nạy. Nhưng Thằng người gỗ nhanh như chớp, chụp chân tên cướp cắn một miếng, đứt lìa và nhổ ra đất. Nhưng nó ngạc nhiên biết bao, miếng thịt nó vừa nhổ ra chỉ là một cái chân mèo.

Thắng được một trận đầu, Bích nô cô trở nên bạo dạn, lấy tay cào cấu hai tên cướp để thoát thân. Nó nhảy qua rào và băng qua các cánh đồng. Bọn cướp đuổi theo nó như chó săn đuổi bắt thỏ. Và cái thằng cụt cẳng, không biết nó đã làm thế nào để chạy nhảy mà đuổi theo được.

Chạy được chừng mười lăm cây số, Bích nô cô mệt quá, nó thấy nguy mất rồi nên leo lên cây sồi cao vút và ngồi trên một cành cây gần đọt. Hai tên cướp cũng định leo thử nhưng chúng vừa lên đến lưng chừng thì đã phải tụt xuống và ngã lăn ra đất, chân tay đều trợt cả! Nhưng chúng vẫn không chịu thua, nhặt củi khô để đốt. Chẳng bao lâu, gió vụt thổi, cây sồi cháy phật lên như một ngọn đèn.

Bích nô cô không muốn chết như một con chim bồ câu quay. Nó đánh phóc một cái nhảy xuống, rồi lủi vào đám ruộng nho.

Bọn cướp lại đuổi theo nó, như không biết nhọc mệt là gì.

Trời lần lần tỏ rạng, Bích nô cô đang chạy thì thấy trước mặt một ciá hố rộng và sâu, nước đục ngầu như cà phê sữa.
Làm sao bây giờ?

Nó đếm:

- Một … hai …ba … rồi thì đánh một phóc nhảy qua bờ bên kia.

- Bọn cướp cũng nhảy theo nhưng đến được nữa chừng thì rơi tõm xuống hố, nước bắn lên tung toé.

- Bích nô cô bật cười, nhưng vẫn chạy:

- Giỏi đó! Các ông tướng cướp ơi!

Bích nô cô tưởng chúng đã chết chìm mất rồi, nhưng khi ngảnh nhìn lại thấy hai thằng kia vẫn mải miết chạy theo sau lưng nó, cái bao trùm trền đầu, nước chảy xuống ròng ròng như hai cái thúng lủng.
Về Đầu Trang Go down
Trà Mi

Trà Mi

Tổng số bài gửi : 7112
Registration date : 01/04/2011

Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Thằng người gỗ - Carlo Collodi    Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 I_icon13Thu 27 Jun 2019, 08:15

Chương 15

Bọn cướp vẫn đuổi theo Bích nô cô và sau khi bắt được thằng người gỗ chúng đem treo cổ lên một cành sồi lớn.

Bích nô cô thất vọng định nằm dài ra đất để chịu trận. Nhưng nhìn quanh mình nó thấy sau những vòm cay xanh, một điểm sáng. Đó là một cái nhà trắng như tuyết.

Nó nghĩ bụng:

- Nếu mình còn đủ sức chạy thẳng đến cái nhà ấy thì chắc là thoát nạn. Không để mất một phút, nó chạy như điên, như cuồng, băng qua khu rừng ấy.

Nó gõ cửa! Chẳng một ai trả lời cả.

Nó đập mạnh hơn vì nghe tiếng chân và hơi thở của hai thằng kẻ cướp mỗi lúc một gần.

Vẫn im lặng như trước.

Biết gõ nữa chẳng ích lợi gì, nó thất vọng quá mớí lấy tay để đấm, chân để đạp vào cửa.

Một người con gái trẻ và đẹp với mái tóc xanh hiện ra trong khung cửa sổ. Mặt nàng trắng như bạch lạp, hai mắt nàng nhắm lại, và hai tay vòng  trước ngực. Nàng nói nhưng môi vẫn không động đậy, giọng nhỏ nhẹ như từ cõi âm đưa lại:

- Trong nhà này còn có ai nữa đâu! Mọi người đều đã chết cả rồi.

Bích nô cô vừa khóc vừa la:

- Ít nhất nàng cũng mở cửa cho tôi vào với!

- Chính tôi cũng đã chết rồi.

- Chết! Thế thì nàng đứng làm gì ở cửa sổ thế?

- Tôi chờ người ta đem quan tài đến để khiêng tôi đi!

Nói xong, nàng biến mất và cửa sổ êm đềm đóng lại.

Bích nô cô la lớn:

- Nàng tóc xanh xinh đẹp kia ơi! Nàng làm phúc mở cửa cho tôi với! Hãy thương hại thằng trẻ con khốn khổ này đang sắp bị lọt vào tay quân cư ….

Nó nói chưa trọn chữ thì đã bị thộp cổ và nghe giọng hai tên cướp dọa nạt:

- Lần này thử mày có thoát khỏi tay chúng tao không?

Bích nô cô trông thấy cái chết trước mắt, nó run quá đến nỗi những khớp xương chân gỗ kêu trèo trẹo và những đồng tiền vàng chạm vào nhau thành tiếng.

Bọn cướp hỏi:

- Giờ mày có chịu hả họng ra không? Hả họng không? Mày không trả lời hử? Để xem! Lần này chúng tao làm cho mày phải mở miệng.

Chúng nó rút hai con dao găm lớn và dài như dao cạo đâm phập vào lưng Thằng người gỗ.

Cũng may Thằng người gỗ làm bằng thứ gỗ tốt nên lúc dao đâm vào bị mẻ tan, thành trăm nghìn mảnh, khiên bọn cướp chỉ còn trên tay có hai cái cán.

Chúng nhìn nhau để bàn bạc.

Một thằng nói:

- Tao có cách. Phải treo cổ nó lên. Chúng ta hãy treo cổ nó lên.

Thằng kia lặp lại:

- Treo cổ nó lên.

Tức thì Thằng người gỗ bị trói cặp cánh, hai tay vòng ra phía sau lưng. Đoạn bọn cướp tròng dây thong lọng vào cổ nó rồi treo lên một cành cây rất lớn. Bọn cướp ngồi đợi cho đến lúc thằng này tắt thở. Nhưng đợi đã ba tiếng đồng hồ mà cặp mắt của Thằng người gỗ vẫn mở trừng trừng và miệng vẫn ngậm chặt lại, thân mình nó cũng chẳng dãy dụa gì cả.

Đợi lâu quá, bọn cướp cười và nói với Bích nô cô:

- Thôi để ngày mai chúng tao sẽ trở lại đây, chúng tao mong rằng mày sẽ lễ phép mà chết, còn mồm thì mở ra nhé!

Thế rồi chúng bỏ đi.

Trong lúc ấy, một ngọn gió từ phương Tây nổi lên thổi rất mạnh, đưa Thằng người gỗ quay vòng vòng một lúc, ồn ào như tiếng chuông khua trong các buổi lễ.

Gió đưa như thế làm cho Thằng người gỗ rất đau đớn. Cái nút thắt cứ siết mãi vào cổ nó, khiến nó nghẹt quá thở không được nữa.

Dần dần, cặp mắt nó mờ đi. Nhưng trong lúc nó có cảm giác tử thần sắp đến bắt nó, thì nó hy vọng một bàn tay từ thiện nào đó sẽ cứu vớt nó!

Nhưng đợi đã lâu vẫn không thấy ai đến, thì hình ảnh ông bố đáng thương của nó hiện ra. Khi sức cùng lực kiệt, mồm nó còn lẩm bẩm:

- Bố ơi bố; nếu bố có mặt tại đây!...

Vì hụt hơi nên nó không nói tiếp được nữa. Nó nhắm mắt, mở miệng, buông xuôi hai chân, dãy dụa một cái rất mạnh rồi thẳng đờ ra.
Về Đầu Trang Go down
Trà Mi

Trà Mi

Tổng số bài gửi : 7112
Registration date : 01/04/2011

Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Thằng người gỗ - Carlo Collodi    Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 I_icon13Fri 28 Jun 2019, 08:31

Chương 16

Nàng thiếu nữ tóc xanh đem Bích nô cô về, đặt nó trên giường và mời bác sĩ đến chẩn mạch xem thử nó còn sống hay đã chết.

Trong lúc Bích nô cô bị quân cướp treo lên cành cây và sắp sửa chết, thì nàng thiếu nữ tóc xanh lại đứng ở cửa sổ. nàng cảm động và thương hại khi thấy Thằng người gỗ bị treo cổ và ngọn gió Tây thổi tòn ten trông như nó đang khiêu vũ.

Nàng vỗ tay ba tiếng, và cất tiếng gọi ba lần.

Dấu hiệu vừa dứt, thì nghe như có tiếng chim vỗ cánh vùn vụt bay đến. Và một con chim ưng đã thấy đậu ở cửa sổ.

Chim ưng cúi đầu lễ phép hỏi:

- Thưa tiên nương, bà đòi chúng tôi đến có việc gì?

Cũng nên nói để các em biết rằng nàng thiếu nữ tóc xanh không ai khác hơn là một bà tiên đã sống lâu năm trong khu rừng này.

- Ngươi có thấy Thằng người gỗ hiện đang bị treo cổ và thân mình nó đang đưa qua đưa lại ở cành cây sồi đó không?

- Dạ thấy.

- Ngươi hãy lập tức bay đến đó, lấy mỏ mà mổ cho đứt dây và đặt nó dưới gốc cây sồi, trên đám cỏ xanh.

Chim ưng cất cánh bay đi và trong hai phút sau thì trở lại.

- Chúng tôi đã thi hành đúng theo thượng lệnh.

- Sao! Nó đã chết hay đang còn sống?

- Mới trông thì tưởng như nó đã chết, nhưng có lẽ nó chưa thật chết vì chúng tôi vừa tháo nút dây ra thì nó thở một hơi khoan khoái và nói nho nhỏ:

- Giờ mình thấy hơi dễ chịu.

Bà tiên lại vỗ tay và gọi hai tiếng nữa, thì bỗng thấy một con chó xuất hiện và đứng thẳng hai chân sau như người vậy.

Con chó này mặc quần áo như một gã đánh xe trong ngày khánh tiết. Trên đầu có đội một cái mũ ba sừng, kết dải vàng chụp lên mớ tóc giả màu vàng hoa, đánh thành từng lọn nhỏ, xù xuống tận cổ.

Nó mặc một thứ lễ phục màu sô cô la, nút kim cương có hai túi để lúc nào chủ cho xương mà gặm thì bỏ vào đó. Quần cụt của nó bằng nhung đỏ sẫm. Nó mang bít tất lụa và một đôi giày phía trên cổ bẻ lật xuống. Lúc nào mưa, nó chuồi cái đuôi vào trong một cái bao nhung xanh.

Nàng tiên nói với con chó:

-Lại đây Mi Đô! Hãy sửa soạn cỗ xe ngựa tốt nhất của ta và đi vào rừng. Khi nào ngươi đến gần gốc cây sồi, và thấy một Thằng người gỗ gần chết nằm trên cỏ thì hãy ẵm nó, nhẹ nhàng đặt lên nệm xe và đem về đây cho ta.

Con chó muốn tỏ rằng mình đã nghe rõ mệnh lệnh của chủ, vẫy bao nhung xanh ba cái và chạy vùn vụt như một con ngựa đua.

Chẳng bao lâu, một cỗ xe rất đẹp, kết lông vịt và lót dạ, từ trong nhà xe đi ra. Một trăm cặp chuột bạch kéo xe, còn Mi Đô ngồi chễm chệ ở trên, lấy roi quất bên tả, rồi bên hữu như gã đánh xe lo sợ trể nải công việc.

Chưa đầy mười lăm phút cỗ xe đã trở về. Nàng tiên đứng ở trước cửa, bồng Bích nô cô vào, đặt trong một phòng chung quanh tường bằng xa cừ. Nàng mời các vị bác sĩ có tiếng trong vùng đến.

Trước cả là bác sĩ Quạ rồi đến Cú Mèo, cuối cùng là Dế mèn biết nói:

Nàng tiên cất tiếng nói cùng các vị bác sĩ lúc ấy đang vây quanh giường của Bích nô cô:

- Tôi muốn các ngươi xem thử Thằng người gỗ này hiện còn sống hay đã chết!

Nghe hỏi thế, bác sĩ Quạ bước đến chẩn mạch Bích nô cô, sở mũi và ngón chân, và sau khi khám xong, liền dõng dạc tuyên bố:

- Theo ý kiến tôi thì Thằng người gỗ này quả thật đã chết rồi. Nhưng nếu có một sự tình cờ nào run rủi khiến nó chưa chết thì lúc ấy hẳn là nó còn sống.

Cú Mèo nói:

- Tôi rất tiếc đã phải phát biểu ý kiến trái hẳn ý kiến của bạn đồng nghiệp và bạn thân của tôi là bác sĩ Quạ. Vì đối với tôi thì Thằng người gỗ này bao giờ cũng vẫn còn sống. Nhưng nếu có một sự tình cờ gì run rủi khiến nó không thể sống được nữa thì nghĩa là nó thật đã chết rồi.

- Còn ý kiến của ngươi thì sao? Sao ngươi không nói gì cả? Nàng tiên hỏi Dế Mèn biết nói như vậy.

- Tôi nói rằng một ông thầy thuốc thận trọng trong lúc chưa biết nên nói thế nào thì thà đừng nói. Nhưng Thằng người gỗ này đối với tôi có lạ lùng gì đâu! Tôi biết nó đã từ lâu.

Bích nô cô nãy giờ vẫn nằm yên như khúc gỗ, tự nhiên run lên làm rung động cả giường.

Dế Mèn lại tiếp:

- Thằng người gỗ này là một thằng xảo trá, bất trị.

Bích nô cô vừa hé mắt ra liền nhắm ngay lại.

- Nó là một thằng ba que xỏ lá, một thằng ma cà bông.

Bích nô cô ẩn mặt dưới lớp chăn.

- Nó là một thằng con bất hiếu. Nó làm cho bố nó khổ sở ưu phiền …!

Trong lúc ấy thì bỗng có tiếng khóc tấm tức.

Mọi người ngạc nhiên khi lật chăn ra thì thấy Thằng người gỗ đang khóc.

Bác sĩ Quạ dõng dạc nói:

- Khi nào một người chết khóc được tức là người chết ấy sắp lành.

Bác sĩ Cú mèo tiếp:

- Tôi rất tiếc đã phải một lần nữa, nói trái hẳn những điều mà bạn đồng nghiệp và bạn thân của tôi: Vì theo ý kiến tôi thì khi nào một người chết khóc, tức là người ấy không muốn chết nữa.

Về Đầu Trang Go down
Trà Mi

Trà Mi

Tổng số bài gửi : 7112
Registration date : 01/04/2011

Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Thằng người gỗ - Carlo Collodi    Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 I_icon13Wed 03 Jul 2019, 11:01

Chương 17

Bích nô cô ăn đường nhưng không chịu uống thuốc xổ.

Lúc mấy ông thầy thuốc đã đi rồi, nàng tiên đến gần Bích nô cô đưa tay rờ trán thì thấy nó đang lên cơn sốt.

Nàng lấy một nắm hột trắng hòa vào ly nước, đưa cho Bích nô cô và dịu dàng nói:

- Em uống vào thì sẽ lành bệnh ngay.

Bích nô cô nhìn cái ly, hơi mím miệng và nói một giọng như mếu:

- Có chua không?

- Chua, nhưng sẽ làm cho em khỏe mạnh.

- Nếu chua thì em không uống.

- Hãy vâng lời chị và uống đi!

- Thứ gì chua thì em không thích.

- Uống mau đi! Em uống xong thì chị cho một miếng đường

- Miếng đường đâu?

Nàng tiên lấy ra một miếng đường trong thẩu và nói:

- Đường đây!

- Em ăn đường trước đã rồi sẽ uống ly nước chua này sau.

- Em hứa với chị đã!

- Vâng! Em xin hứa.

Nàng tiên đưa miếng đường ra. Bích nô cô cầm lấy bỏ ngay vào mồm nhai. Nó đưa lưỡi liếm môi và nói:

- Đường ngọt thật! Nếu thuốc xổ mà cũng được như thế này thì ngày nào em cũng xổ cả.

- Em phải giữ lời hứa! Uống thuốc đi cho lại sức.

Bích nô cô uể oải cầm lấy ly, đưa đầu chót mũi vào ly đoạn đưa ly lên môi; lại nhúng đầu chót mũi vào ly lần nữa. Cuối cùng nó nói:

- Chua quá! Chua quá! Em uống không được.

- Sao em lại biết là chua?

- Em đoán thế! Chỉ ngửi mùi cũng đủ biết.Cho em xin thêm một miếng đường nữa rồi em sẽ uống lập tức.

Nàng tiên vẫn kiên nhẫn như bà mẹ hiền, bỏ vào trong miệng nó một miếng đường nữa, đoạn đưa ly ra.

Bích nô cô nhăn mặt:

- Em không uống!

- Vì sao thế!

- Cái nệm ở dưới chân làm em khó chịu.

Nàng tiền vội cất cái nệm.

- Vô ích! vì em không muốn uống.

- Thế có điều gì làm em khó chịu nữa không?

- Cửa phòng khép không kín.

Nàng tiên ra khép cửa lại.

Bích nô cô khóc và hét:

- Nhưng dù thế nào ly nước chua này em cũng không uống đâu! Không .. không…

- Rồi em sẽ hối hận.

- Mặc em!

- Trong vài tiếng đồng hồ nữa bệnh sốt sẽ làm em chết!

- Mặc em!

- Thế em không sợ chết à?

- Không bao giờ! Em muốn chết hơn là phải uống thứ thuốc chua này.

Trong lúc ấy cửa phòng bỗng mở lớn. Bốn con thỏ đen như mực, trên vai khiêng cổ quan tài đi vào. Bích nô cô sợ quá, vùng dậy hỏi:

- Các ngươi muốn gì?

Con thỏ lớn hơn cả, nói:

- Chúng tôi đến để khiêng chú mày đi.

- Đến khiêng tôi à? Nhưng tôi đã chết đâu?

- Chưa, nhưng chú mày có còn sống được mấy phút nữa thôi! Vì chú mày không chịu uống thuốc chua cho lành cơn sốt.

Bích nô cô la lớn:

- Tiên nương ơi, tiên nương! Hãy đưa ly thuốc, đưa mau ly thuốc cho tôi, vì tôi không muốn chết … Tôi không muốn chết…

Nó đưa hai tay cầm ly thuốc, nốc cạn một hơi.

Mấy con thỏ nói:

- Chuyến này chúng mình đi không lại trở về không .

Chúng vừa khiêng quan tài đi vừa lẩm bẩm trong miệng.

Giây lát sau, Bích nô cô tự trên giường nhảy xuống đất và lành hẳn bệnh. Nàng tiên thấy Thằng người gỗ chạy nhảy nhanh nhẹn vui vẻ trong phòng như con gà con thì nói:

- Em thấy thuốc của chị đã thần hiệu chưa? Em lành rồi đó!

- Không những em đã lành mà còn khỏe mạnh nữa! Thật ly thuốc ấy đã cải tử hoàn sinh cho em

- Thế sao em lại đợi chị nói nhiều lần mới chịu uống!

- Bọn trẻ chúng em đứa nào cũng vậy cả. Sợ uống thuốc còn hơn là sợ đau nữa.

-  Xấu chưa! Đứa trẻ nào cũng phải biết rằng: Một phương thuốc hay lại uống đúng nhằm lúc thì trị được bệnh nặng và có khi lại làm cho nó khỏi chết nữa.

- Lần khác em sẽ uống ngay, không cần phải mời mọc. Em cứ nhớ mấy con thỏ khiêng quan tài ấy mãi … Em sẽ chụp ngay ly thuốc uống lập tức …

- Bây giờ em hãy đến gần chị và thuật lại cho chị nghe việc em bị rơi vào tay bọn cướp.

- Ông chủ gánh hát tên là Nuốt Lửa. Ông cho em năm đồng tiền vàng và nói:«Đem về cho bố mày»! Lúc trở về giữa đường em gặp một con Chồn và một con Mèo, toàn là những đứa tử tế cả. Chúng nó nói với em:«Bác có muốn năm đồng tiền vàng biến thành một nghìn, hai nghìn không! Hãy đi với chúng tôi. Chúng tôi đưa bác đến một cánh đồng Huyền Diệu." Em trả lời:" Đi thì đi!"

Trong lúc đi đường chúng nói: «Hãy dừng chân ở quán Tôm Đỏ đã," không ngờ đến nửa đêm chúng trở dậy đi trước mất rồi. Em phải đi trong lúc đêm hôm khuya khoắc, trời tối mịt mù. Em gặp hai tên cướp, đầu trùm hai cái bao than. Chúng nói:«Đưa bốn đồng tiền còn lại cho chúng tao." Em trả lời:" Tôi không có gì cả.

Nhưng chính em dấu tiền trong miệng. Một thằng kiếm cách lấy tay cạy miệng em, nhưng em cắn cho một miếng đứt lìa tay nó và nhả ra. Thế rồi bọn cướp đuổi theo em. Em chạy mãi … chạy mãi … Nhưng chúng tóm được và treo cổ em lên một cành cây sồi và nói: " Ngày mai chúng tao sẽ trở lại đây. Lúc đó mày đã chết rồi, mồm mày há ra và chúng tao sẽ lấy những đồng tiền mày dấu dưới lưỡi.

- Thế hiện giờ em để mấy đồng tiền ấy ở đâu?

- Em đánh mất rồi!

Chính Bích nô cô đã nói láo. Nó dấu kín tiền trong túi. Lời nói dối vừa thốt ra khỏi mồm, thì cái mũi của nó nguyên đã dài sẵn thì lại dài thêm hai ngón tay nữa.

- Em đánh mất ở đâu?

- Ở trong khu rừng gần đây!

Nói láo thêm một lần thứ hai, mũi nó lại dài ra một đoạn nữa.

Nàng tiên lại nói:

- Nếu em đánh mất ở khu rừng gần đây thì chị sẽ kiếm cho. Vì vật gì mất trong rừng bao giờ cũng kiếm được cả.

- Giờ em mới nhớ lại. Lúc uống thuốc em đã lở nuốt mấy đống tiền vào ruột.
Bích nô cô cứ kiếm cách nói quanh, nói quẩn như thế.

Khi nói dối đến lần thứ ba thì mũi nó dài một cách ghê gớm; đến nỗi không thể xây trở qua lại được nữa. Xây về phía bên phải, mũi nó chạm vào giường và cửa sổ, xây về phía bên trái mũi nó va vào cửa lớn trong phòng. Ngẩng đầu lên thì mũi nó suýt đâm vào mắt nàng tiên.

Nàng nhìn nó mà cười.

- Sao chị lại cười?

Bích nô cô vừa thẹn vừa lo, vì mũi nó cứ dài lần ra, mắt có thể trông thấy được.

- Ta cười em hay nói láo.

- Sao chị biết em nói láo?

- Vì nói láo thế nào cũng bại lộ. Có hai thứ nói láo. Một thứ thì ngắn lần chân lại và một thứ thì dài thòng mũi ra. Em thuộc về hạng mũi dài.

Bích nô cô xấu hổ quá định chạy trốn, nhưng không được. Mũi nó dài quá chạy ra không lọt cửa.

Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Thằng người gỗ - Carlo Collodi    Thằng người gỗ - Carlo Collodi  - Page 3 I_icon13

Về Đầu Trang Go down
 
Thằng người gỗ - Carlo Collodi
Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 3 trong tổng số 5 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5  Next

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
daovien.net :: VƯỜN VĂN :: Truyện Sưu tầm :: Truyện cổ tích thế giới-