Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesVietUniĐăng kýĐăng Nhập
Bài viết mới
Hơn 3.000 bài thơ tình Phạm Bá Chiểu by phambachieu Yesterday at 16:41

Thơ Nguyên Hữu 2022 by Nguyên Hữu Thu 25 Apr 2024, 18:57

Thi tập "Chỉ là...Tình thơ" by Tú_Yên tv Thu 25 Apr 2024, 12:56

Trang thơ Tú_Yên (P2) by Tú_Yên tv Thu 25 Apr 2024, 12:51

Thơ Tú_Yên phổ nhạc by Tú_Yên tv Thu 25 Apr 2024, 12:46

LỀU THƠ NHẠC by Thiên Hùng Wed 24 Apr 2024, 11:55

Quán Tạp Kỹ - Đồng Bằng Nam Bộ by Thiên Hùng Wed 24 Apr 2024, 11:48

Trụ vững duyên thầy by Trà Mi Tue 23 Apr 2024, 07:34

Mái Nhà Chung by Trà Mi Tue 23 Apr 2024, 07:33

THIỀN TUỆ (diệt trừ đau khổ) by mytutru Tue 23 Apr 2024, 00:07

BÊN GIÒNG LỊCH SỬ 1940-1965 - LM CAO VĂN LUẬN by Trà Mi Mon 22 Apr 2024, 09:57

Nhận dạng phụ nữ giàu có by Trà Mi Mon 22 Apr 2024, 08:36

Bức tranh gia đình by Trà Mi Mon 22 Apr 2024, 08:09

Mẹo kho thịt by Trà Mi Mon 22 Apr 2024, 07:29

SẦU LY BIỆT by Phương Nguyên Sun 21 Apr 2024, 23:01

Trang Họa thơ Phương Nguyên 2 by Phương Nguyên Sun 21 Apr 2024, 22:56

Trang viết cuối đời by buixuanphuong09 Sun 21 Apr 2024, 06:38

Mức thù lao không ai dám nghĩ đến by Trà Mi Wed 17 Apr 2024, 11:28

KHÔNG ĐỀ by Phương Nguyên Wed 17 Apr 2024, 11:00

Cách xem tướng mạo phụ nữ ngoại tình, không chung thủy by mytutru Tue 16 Apr 2024, 11:59

Ở NHÀ MỘT MÌNH by Phương Nguyên Tue 16 Apr 2024, 09:59

HÁ MIỆNG CHỜ SUNG by Phương Nguyên Sun 14 Apr 2024, 13:29

Trang thơ vui Phạm Bá Chiểu by phambachieu Fri 12 Apr 2024, 15:48

Những Đoá Từ Tâm by Việt Đường Fri 12 Apr 2024, 15:32

Chết rồi! by Phương Nguyên Fri 12 Apr 2024, 13:57

ĐÔI BÀN TAY NGHỆ NHÂN by mytutru Thu 11 Apr 2024, 17:43

THẬN TRỌNG SIÊU LỪA by mytutru Wed 10 Apr 2024, 20:33

Không đánh, không mắng, không phạt, không có học sinh ưu tú by Trà Mi Wed 10 Apr 2024, 11:45

KHÓ NGỦ by Phương Nguyên Wed 10 Apr 2024, 01:46

MỘT CHÚT BUỒN by Phương Nguyên Tue 09 Apr 2024, 15:33

Tự điển
* Tự Điển Hồ Ngọc Đức



* Tự Điển Hán Việt
Hán Việt
Thư viện nhạc phổ
Tân nhạc ♫
Nghe Nhạc
Cải lương, Hài kịch
Truyện Audio
Âm Dương Lịch
Ho Ngoc Duc's Lunar Calendar
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu

Share | 
 

 *_Dấu tay trên cửa

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Tác giảThông điệp
nhanbkvn



Tổng số bài gửi : 1612
Registration date : 16/07/2012

*_Dấu tay trên cửa - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: *_Dấu tay trên cửa   *_Dấu tay trên cửa - Page 2 I_icon13Sun 17 Mar 2013, 21:29

Chương XI
NHỮNG LỜI TRĂN TRỐI CUỐI CÙNG


Dòng họ Võ Khắc chỉ còn mỗi gia đình Võ Khắc Chân Lý tồn tại. Vì chiến tranh, loạn lạc làm ly tán. Do đó ông Võ Khắc Chân Lý là người thừa hưởng tất cả di sản của dòng họ.

Căn nhà hiện tại của ông bà Lê Dũng đang trú ngụ chính là căn nhà gia tộc được xây cất từ lâu đời để con cháu dùng làm nơi tụ họp và thờ phượng tổ tiên. Ngôi nhà truyền lại qua nhiều đời con cháu. Đến đời Võ Khắc Chân Lý, vì quá ham mê làm giàu nên cha tôi bán tất cả đất đai, đồn điền của ông cha để lại làm vốn sang Pháp kinh doanh. Riêng căn nhà tổ tiên, cha tôi không nỡ bán nên cho ông bà Lê Dũng mướn một thời gian khá dài. Cha tôi hy vọng rằng sau này làm ăn giàu có sẽ trở về nước gây dựng lại dòng họ. Nhưng không ngờ mãnh lực của tiền bạc đã lôi kéo cha tôi vào những cuộc kinh doanh lớn lao, lời hằng triệu bạc. Và cuối cùng, ông dần quên quê cha đất tổ.

Lúc ra đi hai anh em tôi hãy còn quá nhỏ nên không hay biết gì về dĩ vãng. Cha mẹ tôi không hề cho chúng tôi rõ về sự ra đi này lúc chúng tôi lớn. Chúng tôi trở thành đạo diễn và nhà dàn cảnh nổi danh ở xứ ngoài. Tuy nói được tiếng Việt nhưng hai anh em đều mù tịt về xứ sở thân yêu.

Mẹ tôi mất sau sáu năm ở xứ người. Cha tôi vì quá mải mê chạy theo đồng tiền nên lâm bệnh cách đây một năm. Lúc chết cha tôi cho biết sự thật về dòng họ. Nếu cha tôi không trối trăn những lời cuối cùng có lẽ giờ này chúng tôi cũng không biết gì cả. Và cũng chính vì lời này đã khiến anh em tôi bỏ dở công việc làm ăn lập tức trở về nước. Tôi nhớ mãi ngày hôm đó…

*

Ông Chân Lý thở mệt nhọc trên giường bệnh. Ông biết rằng mình sắp sửa lìa bỏ cõi đời để về bên kia thế giới. Trước giờ phút cuối cùng của cuộc sống ông không hề tỏ ra sợ sệt hay tiếc rẻ. Ông bình tĩnh để nhớ lại tất cả những gì đã qua và hơi hối hận về sự ra đi của mình. Mấy năm trước có bao giờ ông nghĩ đến quê hương. Đầu óc ông lúc nào cũng đầy ngập mánh khóe làm giàu, thật giàu. Giờ đây, lúc buông xuôi để yên lặng nằm vào lòng đất lạnh, ông thấy rằng mình còn một điều thiếu sót chưa làm.

Hai đứa con ông không hiểu gì về quá khứ của chúng. Ông phải có bổn phận cho họ hay tất cả. Điều ông sắp nói ra sẽ giúp họ một phần nào ích lợi cho công việc làm ăn. Ông thều thào qua hơi thở:

- Hoàng, Hùng! Hai con ở đâu?

Hoàng đứng bên cạnh cha vội nắm lấy cánh tay quờ quạng như tìm kiếm để ông yên lòng. Chàng nói:

- Thưa cha. Chúng con luôn ở bên cạnh cha.

Vững lòng khi thấy các con có mặt đầy đủ trước phút lâm chung ông nói:

- Tốt lắm! Cha biết rằng không còn sống được bao lâu…

Hùng vội ngắt lời cha; chàng không muốn người lìa bỏ lúc này, vào lúc họ đang trên đường tiến tới vinh quang. Bất giác chàng khóc nức nở:

- Không!... Cha đừng nói thế cha ơi… cha sẽ sống mãi với chúng con.

Ông Chân Lý lắc đầu bảo:

- Con đừng quá bi lụy như thế… Ai cũng đều được báo trước cái chết của mình… Đây cũng là trường hợp hiện tại của cha. Suốt mấy mươi năm ở xứ người cha làm nhiều việc lắm. Nhưng… cha còn quên một điều tối quan trọng và cha sẽ nói ra đây cho các con rõ…

Hoảng mủi lòng:

- Xin… cha nói ra.

Nghỉ mệt một lúc, ông Chân Lý bảo:

- Chắc các con còn nhớ cách đây vài năm, Hoàng hỏi cha về gốc tích của gia đình mình chứ?

Hoàng gật đầu đáp:

- Vâng… con còn… nhớ.

- À! Lúc đó cha bảo rằng dòng họ ta sống ở đây lâu đời. Lúc đó cha nói dối các con. Giờ này cha ân hận quá…

Hùng sụt sùi:

- Sao cha lại… nói dối chúng con, có mục đích gì?

- Có mục đích chứ! Cha không muốn các con hoài niệm về xứ sở mà cha đã vô tình bỏ lại. Cha muốn các con sẽ sống mãi ở đây và tiếp tục sự nghiệp bỏ dở để… làm giàu. Cha rất xấu hổ để nói với các con rằng dòng họ ta chỉ có mỗi một mình cha là kẻ phản bội quê hương. Chỉ có cha mới can đảm dứt khoát với mảnh đất chôn nhau cắt rốn. Cha… ân hận… quá…

Ông Chân Lý dừng lại nơi đó. Cõi lòng ông rối ren với muôn nghìn ý nghĩ hỗn loạn. Hoàng giục:

- Xin cha… nói tiếp.

- Lúc ra đi cha còn bỏ lại quê hương, căn nhà của dòng họ. Cha đã cho người ta mướn và hiện giờ chưa hết hạn giao kèo. Giấy tờ trong tủ. Lúc nào cần tìm hiểu các con cứ lấy ra xem. Cha không ngờ căn nhà đó lại chứa một báu vật của dòng họ VÕ KHẮC.

Hùng ngạc nhiên:

- Một báu vật?

- Phải. Một hộp gia bảo quý giá do công lao của tiền nhân gom góp để lại. Tình cờ cách đây vài tháng cha đọc lại tất cả giấy tờ liên quan tới dòng họ mình và khám phá ra điều này. Chính cha, trong mấy mươi năm lo làm giàu, cũng không để ý đến đám giấy cũ mèm kia. Cha chết đi căn nhà đương nhiên thuộc về hai con. Các con sẽ khai quật tìm kiếm hộp gia bảo. Nhưng… hiện người mướn nhà còn có quyền trú ngụ, các con không thể tự nhiên vào đào xới để tìm kiếm. Phải đợi sáu năm sau mãn giao kèo.

Hoàng nói:

- Chúng con sẽ chờ đến ngày đó.

- Không được. Theo luật mướn nhà, người mướn không có quyền xây cất bên trên mảnh đất. Nhưng… họ có quyền kiến trúc về phía dưới. Nghĩa là họ có quyền đào hầm chứa ăn sâu dưới đất. Do đó họ có thể sẽ gặp kho tàng trước con. Và các con sẽ không còn gì cả.

- Cha muốn khuyên chúng con như thế nào?

- Trở về nước sớm chừng nào hay chừng đó. Tìm cách chiếm lại ngôi nhà và khởi công tìm hộp gia bảo.

Dặn dò xong những lời cuối cùng, ông Chân Lý nấc một tiếng và tắt thở. Thế là sau cái chết của ông, một âm mưu đen tối bắt đầu thành hình.
Về Đầu Trang Go down
nhanbkvn



Tổng số bài gửi : 1612
Registration date : 16/07/2012

*_Dấu tay trên cửa - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: *_Dấu tay trên cửa   *_Dấu tay trên cửa - Page 2 I_icon13Sun 17 Mar 2013, 21:29

Chương XII
CUỘC ÂM MƯU


Hoàng ngồi trong phòng đầu óc suy nghĩ miên man. Từ khi về nước đến giờ gần nửa tháng mà họ vẫn chưa thực hiện được một kế hoạch cỏn con nào. Muốn khởi sự họ phải hiểu rõ về gia đình ông bà Lê Dũng. Qua lời của dân chúng trong vùng họ chỉ hiểu một cách khái quát về gia cảnh và nghề nghiệp hiện tại của ông Lê Dũng. Chỉ có tài xế Hớn là người có thể cung cấp nhiều chi tiết quan trọng.

Thế là Hoàng tìm mọi cách làm quen Hớn. Hắn dùng tiền bạc và cách đối xử tử tế để thu phục cảm tình của người tài xế chất phác. Hớn vô tình không hiểu gì về âm mưu của Hoàng. Anh ta cho Hoàng biết mọi chuyện trong nhà. Giờ giấc đi về của ông Lê Dũng cũng được Hoàng khéo léo hỏi thăm. Trong các cuộc ăn nhậu, Hoàng gợi ý cho Hớn để anh ta hứng chí kể rõ từng ngõ ngách trong nhà.

Hôm qua Hùng đã đưa ra một đề nghị khá táo bạo. Hắn nói:

- Anh Hoàng, tên Hớn đã cho ta biết trong nhà ngoài hắn ra chỉ còn ông bà chủ và cô con gái. Như thế chúng mình tìm cách lọt vào nhà trong đêm tối và xông thuốc mê. Trong lúc họ mê man không biết gì, chúng mình sẽ thiết lập các máy móc theo dự định.

Hoàng do dự:

- Việc trang bị máy móc cần rất nhiều thời gian. Một đêm không đủ thời giờ cho chúng ta. Anh nghĩ chúng mình nên tìm một cách nào khác hơn là cách này.

- Chỉ còn cách này mới có thể giúp chúng ta thực hiện ý định. Một đêm không đủ, chúng ta sẽ tái diễn vào những đêm kế tiếp.

- Không được. Nếu cứ tái diễn mãi sẽ tạo sự nghi ngờ và dễ bị lộ.

Hùng đuối lý:

- Không theo đề nghị của em, vậy anh thử tìm ra một phương cách hành động nào khác hơn và hữu hiệu hơn?

Hoàng lắc đầu:

- Hiện giờ thì chưa có một phương cách nào cả. Để một thời gian suy tính kỹ lưỡng, chúng ta có nhiều hy vọng thành công. À! Em đã kiểm tra máy móc cẩn thận mang về nước chưa? Coi chừng đừng để thiếu sót một món gì, công trình chúng ta xây dựng sẽ tan theo mây khói.

Hùng cười nói:

- Ồ! Anh khỏi lo điều đó. Làm sao em có thể quên được dễ dàng. Anh nên nhớ rằng bọn mình đã kiểm soát nhiều lần từ lúc còn bên Pháp.

Hoàng bằng lòng:

- Tốt lắm! Anh cứ lo ngay ngáy mãi. Bao nhiêu hy vọng chúng ta đều đặt vào đó. Còn một điều anh em mình nên nghiên cứu lại.

Hùng hỏi:

- Điều gì thế?

- Em mang cuốn gia phả đến đây.

Hùng đến hộc tủ lôi ra một quyển vở cũ nát, bìa sút sổ lung tung. Hoàng nhẹ nhàng lật từng trang một cách cẩn thận. Cuối cùng anh ta dừng tay lại và gọi Hùng:

- Em xem đây. Phần nói về căn nhà gia tộc có đề cập đến một ngõ ngách bí mật trong nhà. Theo đó chúng ta có thể lợi dụng nơi đó trú ngụ trong ngôi biệt thự không ai hay biết.

Hùng hỏi anh:

- Có phải anh muốn nói đến bức tường đôi dùng vào việc cất giấu vũ khí của dòng họ mình lúc chiến tranh?

- Đúng. Anh em mình sẽ ẩn ở chỗ này để sử dụng các máy móc theo như dự tính.

- Nhưng liệu ông bà Lê Dũng có khám phá ra trước chúng ta ngõ ngách đó chưa? Nếu đã biết rồi, chúng ta trú thân trong đó không khác chi chui đầu vào hang hùm.

- Ồ! Làm sao chúng mình biết được. Có lẽ tên Hớn biết rõ điều này. Nếu hắn cũng không biết nốt, chúng ta đành phó mặc cho may rủi.

*

Mải suy nghĩ, Hùng về nhà lúc nào Hoàng không hay. Đến khi hắn vỗ vào vai mình, Hoàng mới giật mình quay lại hỏi:

- Ủa! Em về đến nhà rồi à? Sao, mọi chuyện anh nhờ em đã hoàn tất chứ?

Hùng hoan hỉ loan báo:

- Vâng. Em dò la tin tức và biết thêm được nhiều điều thật quan trọng làm đảo lộn cả dự tính của chúng ta.

Hoàng lo ngại:

- Làm đảo lộn cả dự tính?

Thấy anh hốt hoảng, Hùng cười trấn an:

- Tuy đảo lộn nhưng không có hại mà còn lợi cho ta là đằng khác.

- Có lợi cho chúng ta? May quá.

Hùng gật đầu:

- Vâng. Rất thuận lợi cho việc thi hành kế hoạch. Lúc trước chúng ta bị rắc rối ở chỗ lẻn vào biệt thự để lắp máy móc. Có phải thế không?

- Ừ! Đúng rồi. Chúng ta vẫn chưa dứt khoát được phương pháp hành động.

- Vậy mà hôm nay tình cờ tên Hớn cho chúng ta biết một tin mới. Do đó em nảy ra một sáng kiến bất ngờ.

Hoàng giục em:

- Như thế nào, nói ra ngay đi. Anh sốt ruột lắm rồi.

Hùng cười ranh mãnh:

- Có nóng lòng anh mới càng phục trí óc vô cùng thông minh của thằng em này chứ. Này nhé! Ban nãy gặp tên Hớn ngoài quán rượu, em rủ hắn mai này đi nhậu. Hắn lắc đầu bảo rằng phải theo gia đình ông bà Lê Dũng đi Đà Lạt. Chụp ngay lấy cơ hội này em vờ hỏi xem ai sẽ ở lại giữ nhà. Hắn nói cả nhà đều đi, không ai giữ cả. Chuyến nghỉ mát này kéo dài bốn hôm.

- Hay lắm! Em dự định lợi dụng cơ hội bằng vàng này chúng mình sẽ có đủ thời gian thiết lập máy móc?

- Chứ sao!

Anh em Hoàng cười vang. Họ sung sướng vì bất ngờ vào phút chót, một thay đổi đột ngột vô tình giúp dự tính dễ thành hình. Kho tàng kia hiện ra trước mắt rõ rệt hơn bao giờ hết. Hoàng thấy từng viên kim cương lóng lánh, tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng. Nhưng chiếm lại bảo vật đó, không dễ gì làm được. Có ai học được chữ ngờ bao giờ…

Về Đầu Trang Go down
nhanbkvn



Tổng số bài gửi : 1612
Registration date : 16/07/2012

*_Dấu tay trên cửa - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: *_Dấu tay trên cửa   *_Dấu tay trên cửa - Page 2 I_icon13Sun 17 Mar 2013, 21:30

Chương XIII
GIẢI THÍCH


Viên Thanh Tra ngắt lời Hoàng:

- Như thế, tài xế Hớn không hề dính líu gì đến các anh.

Hùng trả lời thay anh:

- Phải! Hắn chỉ là một nạn nhân đáng thương. Chúng tôi dùng mật để giết ruồi và cuối cùng hưởng lợi. Nhưng không ngờ…

- Không ngờ rằng kết cuộc lại trái ngược, phải không? Anh có thể cho chúng tôi biết về dấu tay của tài xế Hớn in trên đồ vật trong phòng?

Hùng bảo:

- Chúng tôi phải ép Hớn uống thật nhiều rượu đến say ngất trước ngày có chuyến du lịch Đà Lạt. Trong cơn mê man, Hớn không hay biết một chuyện gì cả. Chúng tôi dùng loại băng keo đặc biệt lấy dấu tay của hắn và đem in lại trên những nơi nghi ngờ cảnh sát sẽ tìm dấu vết.

Ông Lê Dũng hỏi:

- Tại sao trong bốn hôm chúng tôi vắng nhà, các anh không tìm kho tàng?

- Giản dị quá. Chúng tôi không thể suốt bốn ngày lo đào xới tìm kiếm. Vì như thế sự vắng mặt khá lâu sẽ làm mọi người nghi ngờ ngay sau khi nội vụ đổ bể. Chúng tôi chỉ có thể hoạt động vào đêm tối. Còn ban ngày vẫn la cà ở quán rượu để che mắt thiên hạ.

- Nếu không thể tìm tại sao các anh lại đào xới nền nhà?

- Ồ! Đây chỉ là một kế mọn để đánh lạc hướng điều tra. Cảnh sát sẽ tìm thấy dấu tay của Hớn trên chiếc xẻng và chiếc xẻng ấy lại do tên Hớn cất tại nhà xe. Biết được tên Hớn là người độc nhất giữ chìa khóa nhà xe nên chúng tôi phục rượu hắn và đánh cắp chìa khóa mang cho thợ làm giả, sau đó trả lại cho hắn như cũ. Hớn không biết được rằng chúng tôi đã có một chiếc khác giống hệt. Chúng tôi dùng chìa khóa giả để mở cửa nhà xe. Điều này khiến cảnh sát càng hồ nghi hắn thêm.

Viên Thanh Tra nói:

- Còn việc cạy cửa nhà ngang cũng là một âm mưu?

- Đúng thế! Chúng tôi không dùng chìa khóa giả của bọn trộm để mở mà lại cố ý dùng kềm và vít của Hớn để cạy phá. Kết quả là hắn bị nghi ngờ về vụ kềm búa.

- Các anh có nhiều dự tính thật hay, thật thâm độc. Tôi đoán rằng bức điện tín do anh đánh đi.

Hoàng gật đầu:

- Hẳn là như thế! Chúng tôi tạo ra bức điện tín giả mạo để lôi hắn về Sàigòn. Rồi chúng tôi phá máy xe khiến hắn phải ở lại Hố Nai một đêm. Trong đêm đó chúng tôi hành động tại ngôi biệt thự. Ai cũng tưởng Hớn về nhà cạy phá.

- Khá khen sự thông minh và tài dàn xếp rất ăn khớp của các ông. Giá mà các biệt tài đó được dùng vào một việc ích lợi khác thì hay biết mấy.

Ông Lê Dũng thắc mắc:

- Đã đưa Hớn vào tròng, tại sao các anh nhẫn tâm giết nó?

- Vì để nó sống rất nguy hiểm. Sau khi được biết hắn bị cảnh sát điều tra và có ý nghi ngờ, chúng tôi e rằng trong lúc bị thẩm vấn, hắn vô tình khai tất cả sự liên hệ mật thiết với chúng tôi. Cảnh sát sẽ dựa vào đó gây rắc rối. Do đó trong lúc kém suy nghĩ, tôi đã giết nó.

- Đúng. Các anh kém suy nghĩ khi giết Hớn. Vì khi Hớn chết, chúng tôi cho điều tra về những bạn thân với anh ta. Cuối cùng hai anh là người bị để ý nhiều nhất. Một bằng cớ chứng tỏ rằng hai anh không đủ cẩn thận và bình tĩnh khi hạ sát Hớn là dấu tay để lại trên người hắn. Một sơ sót dù cỏn con cũng có thể đưa hai anh vào tù dễ dàng.

Hai anh em Hoàng tiu nghỉu ngồi nghe viên Thanh Tra nói. Họ biết rằng giờ này cửa xà lim đã mở sẵn chờ đợi hai kẻ thất bại trong âm mưu không thành.

*

Bà Lê Dũng hỏi:

- Còn về vụ ma quỷ các anh đã hành động như thế nào?

Hoàng giải thích:

- Với tài dàn cảnh và đạo diễn của chúng tôi, các hình ảnh ma quỷ có thể xuất hiện bất cứ giờ nào và nơi nào theo ý muốn.

- Có nghĩa là anh dùng máy chiếu phim?

- Vâng. Bóng ma ông Lê Dũng thấy nơi phòng khách hoặc bà ngất xỉu trong nhà bếp đều do máy chiếu phim cả. Chúng tôi lắp sẵn máy và khi nào muốn hành động sẽ điều khiển nó từ trong bức tường đôi bí mật trong ngôi biệt thự. Rất may cho chúng tôi là ông bà Lê Dũng vẫn chưa khám phá ra ngõ ngách quan trọng này. Mỗi đêm chúng tôi núp sẵn trong đó để tạo ra các cảnh ma quỷ hiện hình. Vụ bát đĩa tự động đổ vỡ hay tiếng bàn ghế xô lệch đều do chúng tôi làm ra.

Lời giải thích của Hoàng không làm ông Lê Dũng đồng ý. Ông nói:

- Theo lời anh trình bày, tất cả hình bóng ma quái đều do máy chiếu phim phát ra. Như vậy làm sao có thể mở được cửa phòng ngủ trong khi tôi khóa cẩn thận?

- Ổ khóa cửa phòng đã bị chúng tôi phá hủy. Sợi dây kẽm do chúng tôi buộc chặt trong đó sẽ có tác dụng kéo chốt khóa lên lúc ông tra chìa vào. Hai âm thanh của con chốt đập xuống khi khóa và bật lên khi bị sợi dây kẽm kéo lại, xảy ra liên tiếp. Vì vô ý ông không khám phá ra: khi khóa cửa có hai tiếng chốt vang lên chứ không phải một. Thật ra nó đã mở rồi. Núp sẵn trong góc nhà tôi dùng dây kéo cánh cửa mở và đồng thời ấn nút máy chiếu tạo ra bóng ma hiện trước phòng.

Tuấn hỏi thêm:

- Bóng ma hiện ra trước cửa phòng chị Mỹ Hà có cùng một cách hoạt động như thế không?

- Đó là trường hợp đặc biệt. Chúng tôi lắp máy chiếu phim hướng về cửa phòng như các trường hợp trên. Nhưng chúng tôi không mở máy hoạt động được mà chỉ có cô Mỹ Hà mới có thể làm ma xuất hiện.

Mọi người ngơ ngác:

- Mỹ Hà ấn nút cho máy hoạt động? Vô lý quá.

- Phải! Chính Mỹ Hà vô tình đã làm máy bắt đầu chạy. Chúng tôi gắn chiếc nút điều khiển máy tự động dưới mặt ghế bàn trang điểm. Khi ngồi xuống ghế, sức nặng cô Mỹ Hà sẽ ấn chiếc nút xuống và hình ảnh ma quái sẽ hiện ra. Nhìn vào gương cô ta thấy được hiện tượng quái đản này. Theo phản ứng tự nhiên, cô sẽ ngồi bật dậy quay về sau nhìn nơi cửa. Chiếc nút trở về vị trí cũ, do đó bóng ma cũng tan biến đi.

Viên Thanh Tra cười nói:

- Anh lừa được chúng tôi. Nhưng trong khi đó anh đã bị chúng tôi lừa vào bẫy. Anh đừng tưởng rằng ông bà Lê Dũng vì sợ ma quái mà có ý định về Đà Lạt. Đó là một mưu kế của chúng tôi. Tôi nghĩ rằng bọn gian làm ma quỷ với mục đích để chủ nhà bỏ đi. Do đó tôi bàn với ông Lê Dũng một mặt treo bảng cho mướn nhà, một mặt phao tin về Đà Lạt. Các anh tưởng họ đã đi đúng kế hoạch đã dự định nên thản nhiên đến mướn. Chúng tôi chỉ việc chờ mồi tìm đến bẫy.

Hoàng ân hận vì mình mắc mưu viên Thanh Tra. Anh không ngờ người mình tưởng đã qua mặt được lại phản phé đưa mình vào tù. Suốt những ngày dài trong ngục thất, anh em họ sẽ có nhiều thời giờ suy nghĩ về việc làm vừa qua của mình: Một trò chơi nguy hiểm như dao hai lưỡi.
Về Đầu Trang Go down
nhanbkvn



Tổng số bài gửi : 1612
Registration date : 16/07/2012

*_Dấu tay trên cửa - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: *_Dấu tay trên cửa   *_Dấu tay trên cửa - Page 2 I_icon13Sun 17 Mar 2013, 21:30

Chương XIV
BÓNG MA CUỐI CÙNG


Chiếc đồng hồ treo tường gõ từng tiếng gây một bầu không khí sống động trong phòng khách. Bên ngoài, màn đêm vây kín lấy vạn vật. Ngôi biệt thự hôm nay mang một vẻ khác thường. Ông bà Lê Dũng, Mỹ Hà và Tuấn ngồi bàn chuyện trên ghế sa lông. Họ đang nghĩ đến những biến cố dồn dập đã xảy ra và sớm tàn. Môi việc đều trải qua như một giấc mơ, một giấc mơ hãi hùng. Vẻ khác thường của ngôi biệt thự được nhận thấy ở phòng khách. Ông bà Lê Dũng đang ngồi trầm tư nghĩ về biến cố đã qua.

Chỉ cách nay mấy hôm, ngôi nhà mang một nét ghê rợn của ma quái và bí ẩn. Hôm nay tất cả đã được giải quyết xong xuôi. Ông Lê Dũng còn nhớ từng chi tiết một. Ông không khỏi thầm khen anh em Hoàng đã tạo ra sự xáo trộn rất khoa học. Họ tính toán và dự trù từng điểm nhỏ nhặt để qua mắt nhân viên điều tra. Giờ này, có lẽ trong gian phòng giam chật hẹp họ đang tiếc rẻ công trình đổ vỡ chỉ vì một chút sơ hở.

Ngày đào lên kho tàng họ VÕ KHẮC, Hoàng và Hùng có mặt để chứng kiến. Lúc nhát cuốc chạm phải một vật gì, mọi người hồi hộp chờ đợi. Hoàng mang từ đống đất lên một cái hộp gỗ cũ kỹ. Hắn dùng tay lau sạch mặt gỗ để lộ ra hàng chữ cẩn xà cừ lấp lánh. Ông Lê Dũng đọc được: “VÕ KHẮC GIA BẢO”.

Đúng rồi! Đây là vật mà anh em Hùng phải khổ công tìm kiếm. Hùn run run dùng dao nạy nắp hộp. Mọi người đều kinh ngạc trước số vòng vàng nhiều vô kể. Từng viên kim cương lóng lánh thu hút sự chăm chú mãnh liệt. Trước số vàng ngọc sáng ngời, Hoàng trầm trồ:

- Ồ! Nhiều quá… quý giá… quá.

Hùng vốc từng đống vàng trên tay, thèm thuồng nhìn trân trối. Nhưng hắn chợt buồn mặt vì bây giờ không còn được tự do để thừa hưởng kho tàng vô giá. Hoàng cùng mang một cảm nghĩ như em. Hắn quay mặt đi che giấu tiếng thở dài.

Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên ông Lê Dũng được thấy tận mắt một số vàng ngọc nhiều như thế này. Điều này chứng tỏ tổ tiên của dòng họ Võ Khắc đã tốn bao công lao khó nhọc mới thu thập được, truyền lại cho con cháu. Họ có ngờ đâu chỉ vì sự đam mê giàu sang của ông Chân Lý làm tàn tạ cả một thời vàng son đã qua của dòng họ mang quá khứ sống động. Cả một dòng họ chấm dứt bằng hai bản án tù tội dành cho hai kẻ cuối cùng còn sót lại. Thời gian qua mau quá. Những người đầu tiên cố công gây dựng cho dòng họ có ngờ đâu rằng có một ngày đau đớn như ngày nay.

- Kho tàng đó hiện giờ về tay ai hả ba?

Tiếng nói đột ngột của Mỹ Hà cắt đứt dòng tư tưởng của ông Lê Dũng. Ông trả lời:

- Dĩ nhiên là Hoàng và Hùng được thừa hưởng vì họ có đủ bằng cớ xác nhận họ là những người còn sót lại của một dòng họ tàn tạ; quyển gia phả, chúc thơ và nhiều giấy tờ họ cất giữ xác định điều đó.

- Nhưng họ bị tù tội?

- Họ sẽ tiêu xài số vàng ngọc đó sau khi mãn hạn tù. Hiện giờ họ phải đền tội với pháp luật vì âm mưu đen tối và cái chết của tài xế Hớn. Tội nghiệp Hớn, chỉ vì quá tin người mà hắn bị lợi dụng để rồi cuối cùng nhắm mắt lìa bỏ cõi đời trong niềm uất hận. Bây giờ nỗi oan đã được giải bày. Nhưng Hớn còn đâu nữa để sung sướng, hãnh diện.

Mọi việc đã qua. Giờ nghĩ lại Mỹ Hà không khỏi rùng mình. Nàng cố gắng quên hẳn hình bóng ma quái ngày nào ám ảnh mỗi khi mình ngồi trước bàn trang điểm. Tinh thần nàng được trở lại bình thường sau những ngày kinh hoàng. Nảng xoa đầu Tuấn, nói với ông Lê Dũng:

- Mọi việc cũng nhờ em Tuấn cả. Con phải thưởng Tuấn một món gì mới được.

Ông Lê Dũng cười, từ tốn bảo:

- Phải đấy.

Tuấn thấy nóng bừng ở đôi má. Nó từ chối lời khen tặng của Mỹ Hà:

- Em đâu có công gì. Nếu em không khám phá ra được cuộc chuyện trò của họ thì cảnh sát cũng đủ bằng cớ để đưa Hoàng và Hùng vào tù. Dấu tay trên người Hớn, vết giày in vào đất là những bằng cớ chính xác nhất, giá trị còn hơn sự khám phá do tình cờ của em.

- Tuấn đừng khách sáo. Em có can đảm đứng ra lãnh nhiệm vụ điều tra thủ phạm cũng đáng khen rồi đấy. Nào! Bây giờ thích gì để chị thưởng.

- Em.. cũng chẳng biết… gì nữa.

- Thôi để chị đề nghị thế này nhé. Tuấn sẽ theo chị nghỉ mát ít hôm. Chịu không?

Tuấn lí nhí nói:

- Vâng. Em chịu tất.

Đang lúc mọi người cười sung sướng trước sự bối rối đáng yêu của Tuấn thì… Mỹ Hà tái mặt, tay nàng chỉ về phía cầu thang mù mờ tối lắp bắp:

- Kìa… xem kìa…

Theo dấu tay của Mỹ Hà mọi người im lặng theo dõi bóng đen di động chậm trên tường như dáng một người đang bò nhẹ nhàng xuống thang gác. Tuấn ngạc nhiên: Không lẽ ma quái lại hiện ra nữa sao?

Cuối cùng bóng đen kia dừng lại nơi vùng ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn treo trên trần gác. Mọi người có mặt ồ lên một tiếng:

- Con… Tô Tô.

Chú chó Tô Tô được Mỹ Hà mang về làm bạn cách đây mấy hôm ngơ ngác nhìn. Nó lúc lắc đầu như không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tô Tô đâu ngờ rằng trong lúc nó đánh hơi ngôi nhà mới thì cả nhà đều phải một phen đứng tim. Tiếng cười vui vẻ nổi lên trước gương mặt thẹn thùng của Mỹ Hà. Nàng bào chữa:

- Ai bảo… con Tô Tô… đi trên thang gác… làm gì!

Trăng lên cao ngoài khung cửa sổ, rọi tia sáng hiền hòa xuống khu vườn hồng bên trong ngôi biệt thự. Một cơn gió thoảng qua làm lay động những đóa hoa mơn mởn. Mùi thơm dìu dịu của bụi Dạ Lý Hương phảng phất đâu đây.

KHƯƠNG HỒNG

Sàigòn ngày 17-12-1972
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




*_Dấu tay trên cửa - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: *_Dấu tay trên cửa   *_Dấu tay trên cửa - Page 2 I_icon13

Về Đầu Trang Go down
 
*_Dấu tay trên cửa
Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
daovien.net :: VƯỜN VĂN :: Truyện Sưu tầm :: Tủ sách Tuổi Hoa :: Hoa đỏ-