PHẠM KHANGBÊN NHỮNG ĐỒ VẬT CŨ
Tôi đi tìm quá khứ bên những đồ vật cũ
khi khuôn mặt của chúng đã biến dạng sau thời gian và gió bụi
những đồ vật cũ méo mó, mốc thếch
chúng câm lặng trước cái chết được báo trước
một cái chết không hề đơn giản
đó chính là sự bức tử khi mà thói ngạo mạn ngự trị đòi được
thỏa mãn từng khắc từng giờ
khi văn minh tinh thần thoái chí nhường bước cho sự lên ngôi
của tiền bạc, tật xấu và sự lộng hành
khi sang trọng khoác lên mình cái áo giả hiệu
cái áo được may cắt công phu và hợp mốt
tất cả chỉ là sự bịp bợm cao tay
khi người ta vô ơn miếng bánh cần lao lẫn bông hoa thiên sứ
Những đồ vật cũ ân hận
sự ân hận trong cái dấu chấm hết của kiếp nạn
chúng nhớ lại những ngày huy hoàng của mình
khuôn mặt của ông chủ bà chủ
cái vuốt ve âu yếm lẳng lơ của các tiểu thư khuê các
tâm điểm của nhiều bàn tiệc
nơi sự khoe khoang bốc mùi thum thủm sau những cái nhìn
thèm khát, ghen tị
nơi nụ cười cũng được mặc cả linh hồn bằng kim cương,
vàng bạc, cần sa và giường chiếu
nơi những người đàn ông và những người đàn bà
đổi chác, bán mua mũ áo võng lọng
khi ấy những đồ vật cũ tự thấy mình cao giá
chúng là phương tiện cho chủ nhân gặt hái thành công…
Bây giờ
tôi nghe rất rõ hình như chúng đang khóc
khắc khoải chờ mong hóa kiếp…
Tôi tìm thấy gì bên những đồ vật cũ
khi đạo đức chỉ là cái vương miện trang trí cho thói đỏng đảnh
và hư vinh
khi trật tự của cuộc sống này có thêm bài học đích đáng
bài học về lòng khoan dung và sự độ lượng cần thiết của con người!
26.02.2018
PK…